Khi anh quay lại bệnh viện thì thấy cô đang ngồi trên giường, bồn chồn nhìn ra cửa. Tiến lại gần anh vỗ về cô:
- Muộn rồi, em mau ngủ đi, em cần phải nhanh khỏe thì mới cùng anh đi tìm con được chứ!
Nằm ôm cô trên giường anh vuốt ve cô nhè nhẹ như đang dỗ dành 1 đứa trẻ chìm vào giấc ngủ. Dù anh cũng bất an vô cùng nhưng vẫn phải cố tỏ ra thật bình thản, anh không thể làm cô hoảng loạn thêm nữa.
Sáng hôm sau vợ chồng cô đều dậy rất sớm. Bưng bát cháo nóng trên khay anh ngồi cạnh cô, xúc 1 thìa lên thổi cho nguội rồi đưa ra trước miệng cô, anh nài nỉ:
- Em cố ăn cho lại sức, lát nữa chắc sẽ có tin tức của con thôi!
Cô ngoan ngoãn há miệng ra ăn, dù thìa cháo vào miệng chẳng thấy có chút mùi vị gì. Nhìn chồng chăm chú, cô bảo:
- Francois, nếu con có mệnh hệ gì em sẽ không sống nổi đâu. Bé Thỏ đã mất rồi, giờ cả bé Gấu cũng vậy, em sẽ đi theo con.
Cô nói, nước mắt lã chã tuôn rơi. Gạt đi những giọt nước mắt trên má cô, anh nói đầy cứng rắn:
- Em đừng có nói gở, con chắc chắn không sao đâu. Anh hứa với em, anh sẽ mang con về an toàn. Nín ngay đi, em mà khóc rồi lại đau đầu đấy.
Martin đứng ngoài hành lang nãy giờ, chờ cho cô ăn hết bát cháo. Nhìn thân hình mảnh mai yếu đuối của cô, có 1 cái gì đó cứ rung lên trong lòng anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-menh-hay-loi-dinh-menh/2820944/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.