Ngồi lặng lẽ ngắm cô đang còn chìm trong giấc ngủ, anh đưa tay chạm nhẹ lên đôi môi hơi sưng của cô. Dẫu biết cô làm việc phải làm nhưng sao anh lại khó chịu thế này nhỉ?
Đang mơ màng cô thấy buồn buồn trên môi nên mím lại thì cảm thấy có người đang vuốt ve đôi môi cô, những kí ức liên quan đến Martin dội vào đầu khiến cô giật mình tỉnh giấc. Nhảy dựng dậy cô sợ hãi lùi vào sát tường, mắt mở to đầy kinh hoàng.
Anh trân trối nhìn phản ứng của cô rồi vội vàng ôm cô vào lòng lên tiếng trấn an:
- Anh đây, anh đây mà! Không sao đâu em, ổn rồi.
Mồ hôi nhớt túa đầy người, cô run rẩy ôm chặt anh hồi lâu mới thoát khỏi trạng thái hoảng loạn. Bao nhiêu bực dọc trong anh tan biến hết. Vốn dĩ anh đang định hờn trách cô vài câu về chuyện cô vừa làm nhưng câu chữ đã trôi tuột đi đâu cả.
Sau chuyện Martin gây ra cô bình tâm lại khá nhanh. Anh cứ lo cô sẽ sợ hãi, ngại tiếp xúc với mọi người nhưng cô vẫn cư xử bình thường. Hóa ra anh lầm, hóa ra cô chỉ giả bộ thế thôi còn trong thâm tâm cô vẫn hoảng loạn khôn nguôi.
Anh nghe tim mình đau buốt, rõ ràng anh không đủ nhạy cảm để nhận biết những cảm xúc thật của cô nên đã bỏ qua những dấu hiệu để cô vật vã 1 mình với nỗi sợ bấy lâu.
- Mình về nhà thôi, em đã muốn về chưa? - Anh hỏi đầy âu yếm.
- Anh đã thăm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-menh-hay-loi-dinh-menh/2820947/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.