Trong cái thời khắc này một người mưu lược như Nam Cường như đã trở lên ngốc nghếch mơ hồ rồi. Ở thời điểm hiện tại anh không dám nghĩ đến tương lai với Thái Vy, anh không dám nghĩ đến trong đầu anh lại hoảng hốt một chữ "sợ" vang lên trong đầu, hai mươi mấy năm nay ruốt cuộc trong từ điển của anh cũng có một từ mới. Một cái từ ngữ khiến anh điên cuồng như bây giờ.
Anh không ngồi đứng sững ở cửa kính nhìn khuôn mặt trắng bệch yếu ớt từ xa của cô. Lòng anh đau như cắt, sợ rằng cô sẽ không tha thứ cho anh, bởi anh không bảo vệ được bố cô...
Nửa ngày trời không không ăn không uống mặc cho ai nấy khuyên bảo bởi vết thương của anh cũng chẳng khá hơn Thái Vy là bao.
Kỉ Chính cùng Nam Mộ đang nói chuyện về phần phát tang của Thái Hoàng. Tang lễ của ông chưa được tổ chức mà để lâu cũng không tiện.
Nam Mộ lạnh mặt đáp: "Thái Vy còn thở những thứ đấy chỉ có con bé mới quyết định. Chúng ta sẽ đợi, đợi con bé cùng chúng ta đưa tiễn cậu ấy nốt chặng đường cuối cùng."
Trong phòng yên lặng không ai nói gì nữa, tất cả chỉ chăm chú nhìn vào người con gái đang yên tĩnh trên giường bệnh.
Đột ngột cả người của Thái Vy co giật giữ dội mọi chỉ số lập tức tăng vọt, lên xuống một cách đáng sợ. Trong phòng tán loạn, Nam Cường đã lập tức chạy tí nữa là bế bác sĩ đến đây. Thanh Dung đã vào phòng chưa có dụng cụ chỉ có thể thao tác đơn giản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-menh-dua-anh-den-voi-em/1773140/chuong-138.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.