Cả người của cô lúc này ê ẩm, một chút nào cũng không cảm thấy đau. Cảm giác ớn lạnh sau lưng từ từ lan dần ra cả người cô, khuôn mặt đầy nước mắt. Làm ơn, ông trời ơi, ông đừng cướp bố của con đi nữa...
Long Thiên Vũ đỗ xe lập tức đỡ Thái Vy vào trong bệnh viện, Kỉ Chính đã đứng sẵn ở sảnh đợi trước. Tình trạng không khấm khá nên là bao, cả người đầy dẫy vết thương những vết máu do thời gian lâu nên đã khô đen lại.
Càng tiến đến gần Thái Vy càng thở không nổi, cô cảm thấy ngạt thở. Kỉ Tống cùng Long Thiên Vũ đỡ người cô với một tốc độ nhanh nhất leo lên tầng thứ ba.
"Nhanh lên, bố em..."
Đến cửa phòng cấp cứu bác sĩ lúc này đã đi ra một đoạn. Cả người của cô bị cái cảm giác chết tiệt này cầm chân, đôi mắt xanh lúc này cảm thấy mờ mịt chỉ dựa theo bản năng để đi đến. Cái cảm giác chết tiệt đó như một con dao đến đâm vào trái tim của cô bằng một nhát chí mạng. Không thể nào...
Thái Vy vung tay ra khỏi hai người kia mở cửa phòng bệnh ra.
Người nằm trên giường đã được đắp khăn trắng lên mặt. Đôi mắt xanh đờ đẫn bóng tối bao trùm lấy cô không còn thấy được gì cả. Một ngụm máu đỏ phun ra từ miệng của cô.
"Bố..."
Lúc này cô không cố thêm được nữa cũng đã khuỵu xuống, đôi mắt nhắm nghiền khuôn mặt lấm lem vì nước mắt. Cô chỉ có thể kịp gọi được tên của ông không kịp nhìn mặt ông một cái liền rơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-menh-dua-anh-den-voi-em/1773139/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.