Ai nấy đều có mặt đầy đủ trong căn phòng, Thái Vy đảo mắt tìm Nam Cường nhưng không hề thấy anh ở đâu. Đối với người vừa tỉnh dậy như Thái Vy thì điều này không bình thường chút nào. Cả Nam Phi nữa không biết đều đi đâu mất rồi.
Tống Bảo kiểm tra xong xác nhận cô hoàn toàn hồi phục. Long Thiên Vũ đương nhiên biết đôi mắt xanh đảo liên tục kia đang tìm ai. Nhưng vẫn cần có chút thời gian để Nam Cường chỉnh đốn lại bản thân một chút ít, nãy anh ngã khuỵu xuống làm tất cả mọi người đều hoảng, một người đàn ông mạnh mẽ cao lớn ấy thế mà đã rơi nước mắt và ngã khuỵu xuống khi thấy người con gái mình yêu tỉnh lại.
Lòng anh có chút ghét bỏ nhưng với vẻ thâm tình này của Nam Cường anh không có lí do gì để bắt bẻ cả, chỉ là có chút hậm hực không thể xua đi ngay được.
Vì nằm trên giường đã lâu, vết mổ vẫn chưa liền da, Tống Bảo chỉ nói cô nên vận động vừa phải, không được vận động mạnh trong thời gian này nói xong liền cùng y tá trường xoay người rời đi.
"Con muốn ăn gì không?" Ông Tước đưa tay xoa đầu cháu gái một cách nhẹ nhàng. Thái Vy lắc đầu, môi có chút khô thì được Nam Mộ đưa cốc nước đến, cô nhẹ nhàng đưa hai tay khóe miệng hơi nhếch, mỉm cười nhẹ với ông.
"Chị biết em là ai không?"
"Mễ Tư, em bị thần kinh à." Cô lập tức trừng Mễ Tư đang cầm quyển sổ gì đó ghi ghi chép chép. Nghe được câu trả lời của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-menh-dua-anh-den-voi-em/1773141/chuong-139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.