Cậu nhỏ, mợ nhỏ cũng đi hẹn hò sao? Lãnh Tử Kỳ thấy không gian thinh lặng và gượng gạo thì mở lời bắt chuyện trước, Diêu Tịnh Vũ thấy thế cũng hùa theo:
- Phải đó ạ! Con cứ tưởng cậu mở nhỏ sẽ không bao giờ đi hẹn hò theo kiểu này chứ. Lúc trước khi mợ nhỏ còn quen Tử Kỳ lúc nào cũng muốn về nhà nấu ăn đơn giản chứ không lai rạ ngoài hàng quán như bây giờ.
Câu nói thốt ra làm Lâm Lệ Khiết sượng lại, Lãnh Dạ Thần ngồi đó cũng chau mày nhìn Diêu Tịnh Vũ. Những tưởng Lâm Lệ Khiết vẫn sẽ nhẫn nhịn cho yên chuyện nhưng nào ngờ…
- Cô đừng quá phận!
- Mợ nhỏ nói gì vậy? Con chỉ nói sự thật thôi sao lại quá phận? Chẳng phải lúc trước chúng ta thường ăn cơm cùng nhau như vậy sao?
- Đúng, lúc trước chúng ta từng cùng ăn cơm như vậy. Tuy nhiên bây giờ khác rồi, điều tôi hối hận nhất chính là nấu cơm cho các người ăn đấy. Nếu có thể tôi còn muốn các người nôn hết số thức ăn ấy ra kìa, nhìn hai người thật sự khiến tôi cảm thấy chán ghét đến phát ói.
- Lâm Lệ Khiết, cô đừng có mà quá đáng!
- Sao vậy? Chỉ mới vậy thôi anh đã thấy tôi quá đáng rồi à? Sao lúc trước tôi bị Diêu Tịnh Vũ nói lại không thấy anh bênh vực tôi như thế? Bản thân đã phản bội còn phơi bày ra cho người khác xem, các người nghĩ rằng mình hay ho lắm hả?
- Cô!
Lãnh Tử Kỳ không chịu đựng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-menh-cho-ta-den-ben-nhau/3481318/chuong-34.html