Ngoài miệng nói không lo là thế nhưng sao trong lòng lại không lo được? Dù nói thế nào Lãnh Diệu cũng là đứa cháu mà Lãnh lão gia tử đã chứng kiến từ nhỏ. Cho dù biết việc làm của cô ta là không đúng, cũng không tránh khỏi trong lòng có chút bất an. Nghĩ rồi Lãnh lão gia tử thở dài, cả đời ông đã lăn lộn trên thương trường tạo ra cơ ngơi to lớn thế mà mấy đứa cháu lại cứ phải tranh nhau.
Dường như hiểu được suy nghĩ của ông nội mình Lãnh Dạ Thần lên tiếng:
- Ông nội đừng lo, cháu đã cho người rước Lãnh Diệu và Diêu Tịnh Vũ về rồi. Lát nữa hai người họ sẽ về đến nơi thôi!
Ánh mắt Lãnh lão gia tử ngay sau câu nói ấy lập tức sáng lên, ông vừa thấy thương vừa thấy có lỗi. Ông đã nợ đứa cháu trai tội nghiệp này quá nhiều, đến mức không cách nào trả được. Nghĩ rồi mắt ông rơm rớm, giọng trở nên nghẹn ngào:
- Tiểu Thần, là ông nội và cả Lãnh gia này nợ cháu! Mấy năm nay cháu thật sự đã khôn lớn quá nhiều.
- Ông nội, sao ông lại nói thế? Làm gì có lý nào là bậc trưởng nợ bậc tiểu bối chứ? Ông nội đã nhìn Dạ Thần lớn lên từ nhỏ, yêu thương và bao bọc cháu nên sao cháu có thể trách ông được.
Bầu không khí lần nữa chìm vào yên lặng sau câu nói ấy, không phải Lãnh lão gia tử không muốn đáp lại chỉ là ông không biết phải nói thế nào. Có lẽ vì hiểu được điều này Lãnh Dạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-menh-cho-ta-den-ben-nhau/3481319/chuong-35.html