Đối mặt với ánh mắt sát khí và giọng nói sắc lạnh của Lãnh Dạ Thần làm Đoạn Mộc Lan thoáng chốc run sợ. Bà ta đuối lý nằm vật ra sàn bắt đầu ăn vạ, gương mặt trung niên chỉ vài phút đã nước mắt ngắn nước mắt dài rơi lả chả. Thấy Lãnh Dạ Thần và Lâm Lệ Khiết vẫn không nói gì Đoạn Mộc Lan càng được nước làm tới:
- Các người là đồ độc ác, các người hãm hại con gái tôi. Có chết tôi cũng không tha cho các người.
Tiếng ồn bên dưới trong thời gian ngắn đã kinh động cả nhà, Lãnh lão gia thấy người phụ nữ mình thương quỳ khóc trên đất thì rất đau lòng, chớp mắt liền quên những chuyện bà ta từng làm với đứa con trai tội nghiệp. Nhìn thấy Lãnh Dạ Thần vẫn đang ung dung ngồi uống trà dù biết không phải lỗi của anh Lãnh lão gia cũng mắng:
- Dạ Thần, thấy mẹ ngã sao không biết đến đỡ? Ta không nhớ đã dạy con thành một người vô tình như vậy. Nhìn Tiểu Lộ đi, chưa gì đã biết chạy lại đỡ mẹ, nó còn nhỏ hơn con đó. Lớn mà không biết suy nghĩ.
Sau câu mắng ấy chỉ thấy gương mặt Lãnh Dạ Thần đanh lại, cả cơ mặt căng cứng như đang cố gắng kiềm chế nỗi bực tức. Thấy vậy Lâm Lệ Khiết bên cạnh mới lặng lẽ vuốt lưng an ủi anh, từ nhỏ mỗi khi anh buồn cô đều sẽ làm như thế. Lấy lại sự bình tĩnh vốn có Lãnh Dạ Thần đáp:
- Theo ba tôi nên đỡ bà ta lên sao? Nhưng người như bà ta không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-menh-cho-ta-den-ben-nhau/3473884/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.