Sáng hôm sau tỉnh dậy, An Hạ nhìn sang bên trái đã nguội lạnh. Cô tiếp tục trùm mền ngủ nướng. Hôm nay 2 giờ chiều cô mới có tiết học nên tranh thủ lười biếng một chút. Nhưng đời không như là mơ, một lát sau chuông điện thoại reo.
“Tối hôm qua cậu ở nơi khỉ ho gà gáy nào vậy! Tớ tưởng cậu xuống sân bay rồi, mới mở lòng từ bi về ký túc xá. Vậy mà cậu nỡ lòng nào cho mình ngủ trong sự lạnh tanh của mùa đông hả! Cậu đang ở đâu?”Jay liến thoắng nói, không chừa một chút sơ hở nào cho cô chen vào.
Jay chợt nghĩ ra gì đó rồi tự trả lời câu hỏi của chính mình. “Đừng nói cậu đang ở nhà của tên họ hàng chết tiệt kia nha! Cái tên khốn khiếp đó làm tớ bị cấm túc cả kỳ nghỉ đông. Bà đây rủa tên đó cả đời làm thê nô!” Ngẫm nghĩ vài giây An Hạ liền trả lời “ Thanks a lot.”
Jay liền tức điên lên, gào khóc không ngưng. Cô phải thỏa hiệp với Jay tối nay sẽ về và đồng thời dẫn cô ấy đi ăn suất A ở căn tin. Khi cô ấy nghe An Hạ nói vậy liền vui mừng nhảy nhót. An Hạ cười khẽ. Jay chẳng đòi hỏi gì nhiều, có ăn là được.
Nghe điện thoại xong thì An Hạ đã tỉnh táo. Nằm một hồi mà chẳng ngủ được. Nhưng cô vẫn muốn nướng một chút. Năm phút sau thì Leo tung tăng chạy vô, nhảy lên giường nằm. Vẻ mặt thoả mãn như muốn chìm vào giấc ngủ.
Cô cũng chẳng còn hứng thú nữa, ngồi dậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-menh-cai-dau-anh/1957472/chuong-11-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.