"Mẹ ——"
Ngoài cửa nhà trẻ, Hạ Tử Du dang tay ôm lấy Nhiên đang chạy về phía cô.
Vòng tay nhỏ bé của Liễu Nhiên cũng ôm ngược lại Hạ Tử Du, mừng rỡ nói, "Mẹ, mẹ đã về rồi, Ngôn Ngôn rất nhớ mẹ...."
Niềm nhớ thương đối với đứa con gái bảo bối khiến Hạ Tử Du không kiềm đượchôn liên tục mấy cái lên khuôn mặt Liễu Nhiên, Hạ Tử Du nở nụ cười trànđầy tình thương của mẹ, “Con gái bảo bối, mẹ cũng rất nhớ con... Mẹkhông nhà mấy ngày nay, con có ngoan hay không nè?”
Liễu Nhiên rất nghiêm túc gật đầu, "Dạ, cô giáo cũng khen Ngôn Ngôn rất ngoan!"
Hạ Tử Du nhịn không được lại hôn con gái thêm vài cái, bắt chước giọng nói ngây thơ của Liễu Nhiên, “Chỉ có cô giáo nói con ngoan thôi ư,vậy…....Ba con đâu?”
Liễu Nhiên lập tức khẩn trương, "Ngôn Ngôn có ngoan ngoãn nghe lời ba nói mà...."
Hạ Tử Du hỏi, "Mấy ngày nay ba đều ở nhà với con sao?”
Liễu Nhiên gật đầu, "Dạ, mỗi buổi tối ba đều kể chuyện cổ tích cho Ngôn Ngôn, còn dạy Ngôn Ngôn chơi ghép hình."
"Được rồi, xem con gái mẹ ngoan như vậy, bây giờ chúng ta về nhà thôi, mẹ có mua cho con rất nhiều quà nè...”
Liễu Nhiên thích thú vỗ tay, "Tuyệt quá!"
....
Người trong biệt thự ai cũng nhận thấy sau khi Hạ Tử Du trở về đã có sự thay đổi rất lớn.
Cô không còn buồn bực không vui như lúc trước, tâm tình dường như cũngthoải mái nhẹ nhàng hơn... Thậm chí cô còn tặng quà cho rất nhiều ngườigiúp việc trong nhà, khiến cho tất cả người giúp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-menh-anh-va-em-quai-quai-bang/1488574/chuong-252.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.