Ba ngày sau.
Sáng sớm, tại phòng ăn Hạ gia.
Dì Lưu đang đốc thúc người giúp việc chuẩn bị bữa sáng.
Hạ Tử Du cũng đang đi vào phòng ăn.
Thoáng nhìn thấy Hạ Tử Du, dì Lưu ngừng lại động tác trên tay, lập tức nở nụcười, "Cô Hạ, cô dậy rồi à.... Mọi người đã chuẩn bị xong bữa sáng chocô rồi."
Hạ Tử Du nhìn quanh bốn phía một vòng rồi thắc mắc hỏi, “Dì Lưu, mẹ con không có ở phòng ăn sao?"
Dì Lưu hiền từ trả lời, "Bà chủ đang ở vườn hoa, tôi đang chuẩn bị đi mời bà chủ dùng bữa sáng đây...."
Sắc mặt Hạ Tử Du trở nên ủ dột, lo lắng hỏi, "Dì Lưu, tâm tình của mẹ con có phải vẫn chưa chuyển hướng tốt?”
Dì Lưu trấn an vỗ nhẹ tay Hạ Tử Du, "Cô Hạ, cô đừng lo lắng.... Nhiềungày qua bà chủ cũng không có bước chân ra khỏi phòng một bước, lúc nàychịu đến vườn hoa điều này nói rõ tâm tình bà chủ đã khá hơn trướcrồi...."
Hạ Tử Du nghe vậy cũng thở phào nhẹ nhõm.
Dì Lưu nói, "Cô Hạ, cô dùng bữa ăn sáng trước đi, tôi đến vườn hoa mời bà chủ vào.”
Hạ Tử Du lập tức nói, "Dì Lưu, để con đi.... Con muốn gần gữi với mẹ nhiều hơn!"
Dì Lưu trấn an cười cười, "Cũng tốt.... Tôi cũng hy vọng có người có thể trò chuyện với bà chủ."
....
Hạ Tử Du đã nhìn thấy bà Hạ ngồi trên ghế dài trong vườn hoa.
Bà Hạ lặng lẽ ngồi ở đó, ánh mắt dại ra đang lắng nghe tiếng côn trùng kêu.
Hạ Tử Du chậm rãi đi tới, nhẹ giọng gọi bà,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-menh-anh-va-em-quai-quai-bang/1488573/chuong-251.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.