"Dịch Khiêm, sao anh lại về?"
Nhìn thấy Đàm Dịch Khiêm, Đan Nhất Thuần đang trong phòng trẻ chăm sóc ĐàmNgôn Tư có vẻ nghi ngờ, cô vốn muốn đi tới phòng Đàm Dịch Khiêm từ phòng trẻ, sau lại kiêng dè đến cấm kỵ của Đàm Dịch Khiêm, cô liền ra khỏiphòng trẻ đến ngoài cửa phòng Đàm Dịch Khiêm gõ nhẹ hai cái.
Đàm Dịch Khiêm nới lỏng cà vạt, đi thẳng vào phòng tắm.
Đan Nhất Thuần cảm thấy tâm trạng của Đàm Dịch Khiêm không tốt, cũng khônghỏi nữa, cô bước vào phòng tắm chuẩn bị sẵn áo ngủ cho Đàm Dịch Khiêm,sau đó ngồi ở mép giường chờ Đàm Dịch Khiêm ra ngoài.
Khoảng hơn hai mươi phút sau, Đàm Dịch Khiêm mặc áo ngủ bước ra ngoài.
Đan Nhất Thuần lại gần Đàm Dịch Khiêm, nhẹ giọng hỏi, "Anh và cô Hạ thế nào rồi?"
Đàm Dịch Khiêm không nói gì, mà cất bước đến phòng trẻ liếc nhìn Đàm Ngôn Tư.
Đàm Ngôn Tư ngủ rất say, nhưng không được thoải mái lắm, trên trán lấm tấm mồ hôi.
Đàm Dịch Khiêm ngồi ở mép giường, có vẻ như đau lòng nhìn ngắm Đàm Ngôn Tư.
Đan Nhất Thuần từ tốn lên tiếng, "Dịch Khiêm, có một số lời ba năm này emkhông dám nói ra trước mặt anh, nhưng hôm nay anh và vợ trước có hy vọng tái hợp lại, em mới muốn nói với anh...... Thật ra thì làm bác sĩ tâmlý trị bệnh cho Ngôn Ngôn, em cũng chỉ có thể trị được phần ngọn khôngtrị được gốc. Hình ảnh người ‘mẹ’ của cô Hạ tuy rằng đã mờ nhạt trongNgôn Ngôn, nhưng ở sâu trong trí nhớ Ngôn Ngôn thì không có ai có thểthay thế được cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-menh-anh-va-em-quai-quai-bang/1488479/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.