Hạ Tử Du lập tức lắc đầu, "Viện trưởng, không phải vì nguyên nhân này."
Bà Đàm vỗ nhẹ lên mu bàn tay Hạ Tử Du, "Đều là phụ nữ, viện trưởng tôicũng là người từng trải, biết phụ nữ rất cố chấp trong chuyện tìnhcảm...... Trước kia lúc thấy cô và Dịch Khiêm đối nghịch trên toà án,còn tưởng rằng cô thật sự không còn yêu Dịch Khiêm nữa, nhưng gần đâynghe chị Dư nói đến, Dịch Khiêm đã điều tra được ba năm trước cô khôngnhẫn tâm bỏ cốt nhục của cô và Dịch Khiêm đi, lúc đó cô cũng không phảicố tình không đến thăm Ngôn Ngôn, mà khi đó cô cũng đang nằm ở bệnh viện vì sẩy thai......"
Hạ Tử Du hít một hơi thật sâu nói, "Tất cả đã là chuyện quá khứ rồi."
Bà Đàm nói, "Tiểu Du à, viện trưởng tôi muốn nói tiếng ‘Xin lỗi’ với cô,lúc cô ở trại trẻ mồ côi, tuy rằng tôi không biết cô là con gái của AnNgưng, nhưng tôi không hiểu sao lại không thể thích cô như thể thíchTiểu Hân, nên mới một lòng cho rằng Tiểu Hân chính là người cứu DịchKhiêm......"
Hạ Tử Du bình tĩnh nói, "Viện trưởng không cần nói ‘Xin lỗi’ với tôi, khi còn bé cứu tổng giám đốc Đàm chỉ là chuyện tình cờ."
Bà Đàm nói, "Bây giờ nghĩ lại, trải qua nhiều năm như thế ngược lại DịchKhiêm đã nợ cô không ít, rõ ràng cô là ân nhân cứu mạng của Dịch Khiêm,nhưng lại bị nó làm tổn thương...... So với những tổn thương Dịch Khiêmgây ra cho cô, năm đó cô đối chọi với nó trên tòa cũng là chuyện hết sức bình thường, nhưng thật ra lúc ấy chúng tôi đều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-menh-anh-va-em-quai-quai-bang/1488480/chuong-148.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.