Hạ Tử Du lập tức lắc đầu, "Viện trưởng, không phải vì nguyên nhân này." Bà Đàm vỗ nhẹ lên mu bàn tay Hạ Tử Du, "Đều là phụ nữ, viện trưởng tôicũng là người từng trải, biết phụ nữ rất cố chấp trong chuyện tìnhcảm...... Trước kia lúc thấy cô và Dịch Khiêm đối nghịch trên toà án,còn tưởng rằng cô thật sự không còn yêu Dịch Khiêm nữa, nhưng gần đâynghe chị Dư nói đến, Dịch Khiêm đã điều tra được ba năm trước cô khôngnhẫn tâm bỏ cốt nhục của cô và Dịch Khiêm đi, lúc đó cô cũng không phảicố tình không đến thăm Ngôn Ngôn, mà khi đó cô cũng đang nằm ở bệnh viện vì sẩy thai......" Hạ Tử Du hít một hơi thật sâu nói, "Tất cả đã là chuyện quá khứ rồi." Bà Đàm nói, "Tiểu Du à, viện trưởng tôi muốn nói tiếng ‘Xin lỗi’ với cô,lúc cô ở trại trẻ mồ côi, tuy rằng tôi không biết cô là con gái của AnNgưng, nhưng tôi không hiểu sao lại không thể thích cô như thể thíchTiểu Hân, nên mới một lòng cho rằng Tiểu Hân chính là người cứu DịchKhiêm......" Hạ Tử Du bình tĩnh nói, "Viện trưởng không cần nói ‘Xin lỗi’ với tôi, khi còn bé cứu tổng giám đốc Đàm chỉ là chuyện tình cờ." Bà Đàm nói, "Bây giờ nghĩ lại, trải qua nhiều năm như thế ngược lại DịchKhiêm đã nợ cô không ít, rõ ràng cô là ân nhân cứu mạng của Dịch Khiêm,nhưng lại bị nó làm tổn thương...... So với những tổn thương Dịch Khiêmgây ra cho cô, năm đó cô đối chọi với nó trên tòa cũng là chuyện hết sức bình thường, nhưng thật ra lúc ấy chúng tôi đều không biết gì cả, tấtcả đều đứng ở lập trường Dịch Khiêm mà suy xét. Những năm qua cô nhấtđịnh đã chịu rất nhiều uất ức rồi?" Hạ Tử Du thản nhiên lắc đầu, nói thật, "Viện trưởng, mấy năm qua tôi cũng không nghĩ tới những chuyện này nữa." Bà Đàm thử dò xét hỏi, "Vậy bây giờ thế nào?" Hạ Tử Du chợt ngẩng đầu lên. Bà Đàm nghiêm mặt nói, "Tiểu Du, tôi biết là do Dịch Khiêm kiên trì muốndẫn cô đến Los Angeles, Dịch Khiêm cũng khẳng định với tôi muốn tái hợpvới cô, cô nghĩ thế nào?" Hạ Tử Duyên lặng, không biết nên trả lời bà Đàm như thế nào. Bà Đàm khẽ thở dài nói, "Tôi biết rõ trong lòng cô vẫn còn có Dịch Khiêm,mấy năm qua cô không có bạn trai cũng là vì Dịch Khiêm...... Nhưng côtừng nghĩ tới hay chưa, hôm nay bên cạnh Dịch Khiêm đã có Nhất Thuần,nếu không có sự xuất hiện của cô, Dịch Khiêm và Nhất Thuần cũng đã bànđến cưới xin rồi bây giờ lại đột nhiên xáo trộn, có phải Dịch Khiêm muốn bù đắp cho cô như thể trước kia đã từng đền đáp cho Đường Hân vì cô đãcứu nó không?" Thật ra khi bà Đàm nói đến vấn đề này, tối hôm qua Hạ Tử Du nghe xong lời Đàm Dịch Khiêm nói sau đó đã suy xét rất kỹ,nhưng đáp án cô đúc kết được không giống với lời bà Đàm nói vào lúc này. Mấy năm nay Đàm Dịch Khiêm cũng không biết sự thực cô là ân nhân cứu mạnganh, về tình có thể tha thứ. Nói cho cùng, cho dù Đàm Dịch Khiêm có nhìn xa trông rộng hay thông minh hơn nữa, chuyện khi còn nhỏ chỉ có bangười họ có mặt, anh cũng không để điều tra, nên anh có thể biết chuyệnnày, tất nhiên là Đường Hân báo cho biết. Cô vẫn còn nhớ lần thứba Đàm Dịch Khiêm đến Male sau đó mới chất vấn cô chuyện năm đó, nên lần thứ hai anh tới Male tìm cô tuyệt đối không phải bởi vì biết được cô là ân nhân cứu mạng anh, huống chi lúc đó anh nhìn thấy cô và Kim TrạchHúc ở bên nhau nên đã tức giận phá hủy căn phòng của cô, cô biết anh làm vậy là bởi vì nhớ tới lời họ đã từng nói lúc ở bên nhau...... Vì vậy, theo như lời bà Đàm nói, lúc này bà đang gây xích mích giữa cô và Đàm Dịch Khiêm. Hạ Tử Du nói thật, "Viện trưởng, tôi biết bà muốn nói gì với tôi......Thật ra tôi đến Los Angeles chỉ muốn tới thăm Liễu Nhiên, tôi cũng không có ý nghĩ gì khác." Bất kể trong lòng cô nghĩ như thế nào, lúc này cô cũngsẽ trả lời như thế. Bà Đàm mỉm cười đứng dậy, "Tiểu Du, tôi biếtcô là một cô gái thông minh, cô sẽ có sự lựa chọn chính xác, tôi cũngmong rằng cô hãy xem như hôm nay tôi không có đến đây...... Nhất Thuầnhẹn tôi đi uống trà, vậy tôi đi trước." Hạ Tử Du tiễn bà Đàm ra cửa, sau khi đóng cửa phòng, Hạ Tử Du vô lực tựa vào cánh cửa, đôi mắt trong suốt dần dần ảm đạm. ---- Sáng sớm hôm sau. Hạ Tử Du chủ động đến Đàm thị một chuyến. Khi Hạ Tử Du đến Đàm thị, tất cả mọi người đều nhìn cô bằng ánh mắt khácthường, cô biết những ánh mắt khác thường này có ý nghĩa gì, hầu nhưkhông có một ai tin nổi Hạ Tử Du cô lại còn dám xuất hiện trên địa bànĐàm thị. Hạ Tử Du không để ý đến những ánh mắt khác thường đó, đi thẳng tới trước đại sảnh, lễ phép nói, "Xin chào, tôi họ Hạ, tôi có hẹn với tổng giám đốc Đàm." Lễ tân vốn đang nở nụ cười hòa nhã, saukhi thoáng nhìn thấy gương mặt của Hạ Tử Du, sắc mặt vị cô ta đầu tiênlà cứng đờ, sau đó gấp gáp gọi điện thoại nội bộ. Một lát sau, chị Dư xuất hiện trước mặt Hạ Tử Du. Sắc mặt chị Dư hơi khựng lại, nhưng không thể không khách sáo nói, "Cô Hạ, tổng giám đốc đang họp, cô theo tôi đến lầu chín mươi tám đợi tổng giám đốc!" Hạ Tử Du khẽ gật đầu, ngay sau đó đi theo chị Dư vào thang máy. Sau khi vào thang máy chỉ còn lại chị Dư và Hạ Tử Du, chị Dư lạnh lùng mởmiệng, "Cô Hạ, dù cô có khổ tâm ra sao hoặc bị uất ức thế nào, tôi cũng không bao giờ quên được dáng vẻ tuyệt tình của cô trước mặt quan toà tố cáo tổng giám đốc không hề lưu tình đó...... Tôi mong cô có thể hiểu,ba năm nay không có cô, tổng giám đốc sống rất tốt, hôm nay tình cảm của tổng giám đốc và cô Đan cũng rất ổn định, tôi thật sự quý mến cô Đanhơn cô, ít nhất cho tới bây giờ cô Đan cũng chưa từng lợi dụng bất kỳai, cũng không đối xử dối trá với mọi người......" "Chị Dư, thật ra thì tôi......" Hạ Tử Du vốn muốn giải thích với chị Dư rằng cô đãtừng thật lòng xem chị Dư như bạn bè, thế nhưng chị Dư đã lên tiếng cắtngang lời cô. Giọng nói chị Dư còn lạnh hơn vừa nãy vài phần,"Xin lỗi, cô Hạ, tôi không muốn nghe cô nói thêm gì nữa...... Quan hệgiữa cô và tổng giám đốc tôi đương nhiên không quản được, nhưng tôi mong cô là một người có lòng tự trọng, ngày trước nếu đã chối bỏ tình cảmcủa cô và tổng giám đốc, thì hôm nay cũng đừng nên quay đầu lại, làm như thế sẽ chỉ khiến người khác càng thêm coi thường cô!" Hạ Tử Du vốn còn muốn nói thêm gì đó, nhưng lúc này cửa thang máy "Đinh" một tiếng mở ra. "Cô Hạ, cô ở đây đợi tổng giám đốc đi, tổng giám đốc họp nhanh thôi." ChịDư bỏ lại những lời này, không thèm để ý đến Hạ Tử Du, xoay người bướcđi. Hạ Tử Du sững sờ đứng trong phòng làm việc Đàm Dịch Khiêm, cố gắng mở to đôi mắt nóng bỏng, cô đưa mắt ngóng nhìn cửa sổ sát đất ởphòng làm việc. Lúc Đàm Dịch Khiêm có mặt ở phòng làm việc, thì Hạ Tử Du đã điều chỉnh lại tâm tình. Đàm Dịch Khiêm đứng sững trước mặt Hạ Tử Du, nói bằng giọng trầm ấm quyến rũ, "Đợi lâu rồi hả?" Hạ Tử Du lắc đầu, "Tôi biết anh đang họp." Đàm Dịch Khiêm vịn lấy bả vai nhỏ nhắn của Hạ Tử Du, đôi mắt đen sâu thẳm mong mỏi nhìn cô, "Chị Dư nói em đã suy nghĩ kỹ rồi?" Hạ Tử Du nhẹ nhàng tránh Đàm Dịch Khiêm ra, nghiêm túc gật đầu. Giọng nói của Đàm Dịch Khiêm càng trầm hơn, "Tôi cho rằng em phải cân nhắcrất lâu......" Thực ra, anh đã cảm nhận được từ thái độ xa cách của cô. Hạ Tử Du từ từ ngước mắt nhìn thẳng Đàm Dịch Khiêm, sau một lúc yênlặngmới mở miệng nói, "Hôm qua tôi đã muốn nói với anh rồi, thật ra anhkhông cần cho tôi thời gian để suy nghĩ, tôi chẳng hề cảm thấy hứng thúvới mối quan hệ giữa anh và Đan Nhất Thuần, bởi vì tôi không còn quantâm đến những chuyện này nữa......" Ánh mắt anh nặng nề u ám. Lúc này, cô đang đấu tranh tư tưởng, sau đó nói lời nói tuyệt tình đã chuẩn bị trong lòng, "Tổng giám đốc Đàm, anh có từng nghĩ tới chưa, thật rathì từ anh và tôi đều không được ông trời sắp xếp để đến được vớinhau...... Khi còn bé tôi cứu anh, thế nhưng sau khi lớn lên lại trởthành người bị anh ‘trả thù’. Mãi đến khi anh thật lòng đồng ý kết hônvới tôi, thì tôi cũng đã mất lòng tin với anh, sau phiên tòa, chúng talần nữa trời xui đất khiến hiểu lầm nhau ba năm. Ông trời chưa bao giờcho chúng ta cơ hội ở bên nhau, điển hình như thân thế bối cảnh củachúng ta —— Một nam một nữ gánh vác thù hận của người đời trước, cho dùchúng ta muốn ở bên nhau, chúng ta cũng không thể phá tan được khoảngcách của đời trước......" Anh không đáp lại cô, chăm chú nhìn vào cô không chút biểu cảm. Cô nói tiếp những lời đã chuẩn bị ở đáy lòng, "Ba năm nay, tôi thừa nhậnnăm đầu tiên tôi đã từng có ảo tưởng rằng chúng ta có thể ở bên nhau.Nhưng sau hai năm, thật sự tôi đã không còn nghĩ tới anh nữa, bởi vì ——tôi đã chọn ở bên Kim Trạch Húc! Tôi và Kim Trạch Húc tuy rằng ở cách xa hai nơi, nhưng tình cảm của chúng tôi rất tốt, công việc anh ấy rất bận rộn nhưng ít nhất sẽ bảo đảm hằng ngày gọi cho tôi một cuộc điện thoại. Bởi vì mấy ngày nay chúng tôi giận nhau, anh ấy không vui chuyện tôitới Los Angeles với anh...... Tôi đã giải thích với anh ấy rồi, tôi tớiLos Angeles chỉ vì muốn được gặp Liễu Nhiên mà thôi, về phần tới Đàm thị làm việc, là bởi vì tôi không muốn ở lại Trung Viễn, tôi muốn dùng khảnăng của mình để lo cho mẹ, chứ không phải cứ mãi dựa vào TrạchHúc...... Tôi mong rằng sau khi tôi và anh giải quyết xong hết những vấn đề còn sót lại trong quá khứ, sau này chúng ta cũng đừng lo lắng gì vềcuộc sống của nhau nữa. Tôi yêu Kim Trạch Húc, thế nên tổng giám đốcĐàm, chúng ta cũng nên từ bỏ thôi......Chúng ta đều đã có một nửa kiacủa riêng mình, tôi nhận thấy Đan Nhất Thuần là một cô gái tốt, anh nênquý trọng cô ấy, cũng xin anh hãy cho tôi một cơ hội được nhận biết vềtình yêu lần nữa." Khi cô nói hết lời, xung quanh đột nhiên trở nên vô cùng tĩnh lặng. "Tôi không tin." Rốt cuộc, anh chỉ nói một câu như thế. Cô trả lời, "Lần trước tới Los Angeles thăm Liễu Nhiên, anh hẳn đã điều tra được, tôi và Trạch Húc đã ở bên nhau......" Ba chữ "Ở bên nhau" vào lúc này dường như còn ẩn chứa ý nghĩa sâu xa khác. Đàm Dịch Khiêm thâm sâu liếc mắt nhìn Hạ Tử Du. ‘Tổng giám đốc Đàm, chúng tôi còn điều tra được một chuyện, chính là......Mấy ngày nay cô Hạ ở khách sạn bảy sao cao cấp, cô ấy đang ở chung mộtphòng với ông Kim Trạch Húc. Việc này được Đàm Dịch Khiêm sai người đi điều tra vụ việc Hạ Tử Du xuất hiện ở nhà hát lần đó. Đó là lí do mà sau khi anh biết được đôi bên hiểu lầm nhau mà do dự nói sự thật cho cô biết, chính vì đáy lòng cố kỵ đến nguyên nhân này, tuy rằng anh không muốn để ý tới, nhưng lúc này cô lại thẳng thắn với anh nhưvậy. Cô nhìn anh, khuôn mặt anh lạnh lùng như thể nham thạch cứng rắn, ánh sáng trong mắt đã thu lại thay vào đó là sự thâm trầm đáng sợ. Cuối cùng, anh quay lưng lại, phá vỡ yên lặng, "Em đi đi, lời tôi hứa với em hôm trước vẫn có hiệu lực......" Cô bước lùi về phía cửa, sau đó xoay người, vành mắt ẩm ướt sau đó cườinói, "Cám ơn anh vẫn đồng ý cho tôi gặp Liễu Nhiên...... Hẹn gặp lại!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]