Buổi tối trong khách sạn.
Đôi mắt Hạ Tử Du hơi sưng đỏ, ôm gối ôm ngồi dựa vào ghế sofa trong phòng.
Cô đã có thể tưởng tượng được Đan Nhất Thuần nhất định là một cô gái rất chu đáo, rất hiền lành.
Trên đời này, không phải bất cứ người phụ nữ nào cũng có thể đối xử tốt vớivợ trước và con gái riêng của chồng tương lai, thế nhưng Đan Nhất Thuầnlại làm được điều đó.
Nếu không phải cô vô tình hỏi Liễu Nhiên về Đan Nhất Thuần, cô cũng không biết được hóa ra Liễu Nhiên biết gọi côlà "Mẹ" bởi vì Đan Nhất Thuần chỉ dạy. Cô cũng đoán được, trong trí nhớnon nớt của Liễu Nhiên, hoàn toàn không có khái niệm nào với chữ "Mẹ"này. Chỉ mới lần đầu tiên nhìn thấy cô liền gọi cô như thế, đương nhiênlà có người lớn chỉ dạy, mà người này chắc chắn không phải là Đàm DịchKhiêm lúc nào cũng luôn bận rộn không có thời gian.
Cô tin rằngĐan Nhất Thuần thật sự là cô gái người tốt, dù thế nào đi nữa, cô rấtcảm ơn Đan Nhất Thuần đã cho cô tận tai nghe thấy Liễu Nhiên gọi cô là"Mẹ".
Thế nhưng, mặc dù đã chuẩn bị tâm lý, khi biết được con mình hoàn toàn cũng không nhận ra mình, cô vẫn cảm thấy rất khó chịu.
Cốc, cốc ——
Ngoài cửa phòng truyền đến tiếng gõ cửa có quy luật.
Cô để ôm gối xuống, đứng dậy ra mở cửa.
Hoàn toàn không ngờ rằng người đứng ngoài cửa phòng lại là Đàm Dịch Khiêm, Hạ Tử Du ngẩn ra, ánh mắt lo sợ không yên nhìn anh.
Vẻ mặt anh không lạnh lùng như thường ngày, lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-menh-anh-va-em-quai-quai-bang/1488478/chuong-146.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.