Anh không vội nói tiếp, dịu dàng nắm lấy bàn tay cô, khiến cô có chút không tự nhiên. “Hiện tại, ở tập đoàn cũng không quá bận rộn. Mọi việc trong nhà cũng có cô út và bà Văn lo liệu. Cháu nghĩ ông nội nên tranh thủ đi chơi cho khuây khỏa.”
An Tịch Vy ngẩn ra một lúc mới hiểu được, cô liền gật gật tán đồng với ý kiến của anh. Vì trước đó anh đã nói với cô về chuyến du lịch sắp tới của ông. Trùng hợp, lúc này cô Mỹ Chi cũng đi công tác. Chỉ cần ông ra nước ngoài một thời gian, thì có thể tạm thời cô và anh sẽ không phải ở chung phòng, ít nhất cũng phải ngủ chung một chiếc giường như hiện tại. "Anh Phi Vũ nói đúng đó ạ. Ông nội cứ yên tâm.”
Suy nghĩ một lúc, ông bất đắc dĩ phải gật đầu.
“Thôi được rồi. Ông sẽ nghe hai đứa. Ông biết, vợ chồng mới cưới thì rất cần có không gian riêng, ông không muốn bị xem là kỳ đà cản mũi đâu. Nhưng ông nói cho hai đứa biết, dù ông không có ở nhà, thì hai đứa vẫn phải giữ chừng mực cho ông. Hoạt động quá độ gây ảnh hưởng đến chắt của ông, thì hai đứa không xong với ông đâu.”
Trong khi Trác Phi Vũ vẫn tỏ ra bình thường, thì An Tịch Vy lại xấu hổ muốn chết. Ngoài việc cúi gằm mặt xuống ăn tiếp, thì cô thật sự không biết phải làm gì lúc này. Vốn dĩ chỉ là vợ chồng giả, làm sao có chuyện hoạt động quá sức như ông nói được.
Bàn tay bất ngờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-menh-anh-va-em-co-vo-bat-dac-di-cua-tong-tai/3458407/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.