Sau khi nghe Trác lão giãi bày chuyện ồn ào sáng nay, An Tịch Vy lại càng tò mò về Trác Phi Vũ. Sao anh phải làm như vậy, mà ngay cả một lời giải thích cũng không có. Cứ nói rõ ràng, không phải tốt hơn sao.
Đúng như những gì cô lo lắng, sau khi dùng bữa tối xong. Thì chính là lúc phải ngủ chung giường.
Cô rất muốn bước xuống ngủ sofa, nhưng nghĩ lại, tự nhiên như vậy sẽ còn ngượng hơn.
Thấy cô nằm bất động một góc, mà Trác Phi Vũ phải lắc đầu. “Yên tâm! Tôi sẽ không phát tiết bừa đâu.”
“Em biết mà.” Miệng thì nói vậy nhưng làm sao cô có thể nghĩ như vậy được. Nhưng đây là Trác gia, nên cũng không thể làm gì khác, nếu để Trác lão biết mối quan hệ của họ là giả thì sẽ càng lớn chuyện.
“Biết vậy thì tốt. Ngủ đi.”
Cả hai không nói thêm gì, cũng không ai nhìn ai.
Đang cố vào giấc ngủ, An Tịch Vy lại chợt nhớ ra một chuyện mà không thể không hỏi.
“Phi Vũ! Anh ngủ chưa?”
“Sắp rồi.” Đôi mắt anh nhắm nghiền không nhìn cô.
Cô liền nghiêng người về phía đối diện anh. “Nói chuyện được không?”
“Ừm!” Vẫn là dáng vẻ như đang ngủ.
“Anh tính sao về chuyện đứa bé?”
Nghe cô hỏi vậy, anh liền mở mắt quay sang nhìn cô. “Ý em là muốn…?”
“…” Trước câu hỏi ngược lại của anh, chứa đầy sự mập mờ, làm cô xấu hổ đến nghẹn lời. “Anh nói bậy gì vậy? Em đang nghiêm túc đó.”
“Ừm!” Anh gật đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-menh-anh-va-em-co-vo-bat-dac-di-cua-tong-tai/3458406/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.