Sau bữa tối.
An Tịch Vy ngồi tựa lưng trên giường, mà ánh mắt cứ thẫn thờ nhìn ra cửa sổ.
Trác Phi Vũ từ phòng tắm trở ra, vén chăn ngồi cạnh cô.
“Em có tâm sự gì sao?”
Cô quay sang nhìn anh, ậm ừ mãi một lúc cô mới dám nặn ra một câu.
“Em có thể, trở lại trường không?”
“Hết rồi?”
“Hết rồi.”
Anh thật sự cạn lời với cô gái ngốc này, biểu cảm lúc nào cũng trở nên phức tạp, còn tưởng là chuyện gì rất to tát.
Chẳng nghe câu trả lời, cô nghĩ mình không nên làm khó anh. “Em chỉ hỏi vậy thôi. Nếu không được thì…”
"Tất nhiên là được rồi.”
Cứ nghĩ anh sẽ không đồng ý, không ngờ lại dễ dàng như vậy. Nhưng nói đến chuyện này, cô lại thấy hơi lo.
“Cảm ơn anh! Nhưng có lẽ em sẽ chuyển trường.”
“Tại sao?”
Cô cúi mặt xuống không trả lời câu hỏi của anh. Nhưng Trác Phi Vũ vẫn đoán ra được cô lo lắng chuyện gì.
“Trước đó khác bây giờ khác. Về phía cô út, tôi sẽ lựa lời nói giúp em.”
“Có được không?”
“Trong từ điển của Trác Phi Vũ này, không có chuyện được hay không, mà chỉ có muốn hay không muốn.”
Cô mừng rỡ gật đầu. Cô chỉ sợ làm anh khó xử, nhưng với con người này, có lẽ lo lắng của cô là dư thừa rồi.
“Cảm ơn anh!”
“Ngủ thôi.”
Cô ngoan ngoãn nằm xuống.
Chưa vào giấc ngủ thì điện thoại của cô có tin nhắn tới.
Nhìn vào dòng tin
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-menh-anh-va-em-co-vo-bat-dac-di-cua-tong-tai/3458408/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.