Kim điểm qua từng giờ, nhưng An Tịch Vy vẫn không có ý định ngủ. Hiện tại đã hơn mười giờ đêm, Lý Huân cứ liên tục ngáp dài ngáp vắn, nhưng thấy cô ngồi đó anh ta cũng không dám đi ngủ trước.
"Thật ra, anh không cần thiết phải thức cùng tôi đâu."
"Phu nhân, boss tăng ca thường sẽ về rất khuya, hơn nữa thời gian cũng không cố định. Cô vẫn muốn đợi sao?"
Cô gật đầu. "Tôi có chút chuyện muốn hỏi anh ấy, nên là anh cứ đi ngủ trước. Tôi đợi thêm chút nữa, nếu anh ấy vẫn chưa về thì tôi sẽ đi ngủ. Anh không phải lo."
"Vậy, vậy tôi xin phép. Tôi thật sự không thức nổi nữa. Phu nhân cũng nên ngủ sớm."
Cô gật đầu không nói thêm gì.
"..." Anh ta bất giác ngoái đầu nhìn lại, mà không khỏi suy nghĩ. Phu nhân vẫn chưa khỏe hẳn. Có nên gọi cho boss không nhỉ?
An Tịch Vy đợi mãi vẫn chưa thấy Trác Phi Vũ về. Nhìn lại đồng hồ đã điểm mười một giờ. Cô với lấy quyển tạp chí trên bàn định đọc để ngăn cơn buồn ngủ, nhưng lật tới lật lui vài trang cô lại thấy đầu hơi choáng, nên nằm ngả lưng một chút, cứ vậy mà ngủ thϊếp đi lúc nào không biết.
Trác Phi Vũ về tới đã hơn mười hai giờ, vừa đặt chân vào nhà, đã thấy cô nằm co rúm trên ghế. Anh ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng lấy quyển tạp chí ra khỏi tay cô. Bế bỗng cô đi thẳng lên phòng. Nhìn gương mặt mỹ miều đang say sưa ngủ mà khiến anh phải lắc đầu cười.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-menh-anh-va-em-co-vo-bat-dac-di-cua-tong-tai/3456872/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.