An Tịch Vy giật mình tỉnh lại đã thấy mình nằm ở một nơi vừa lạ lại vừa quen. Còn có một người mà cô không muốn gặp ngồi bên cạnh.
"Tỉnh rồi."
Vừa định ngồi dậy liền bị anh giữ lại.
"Em nên nghỉ ngơi thêm đi."
Vừa rồi bác sĩ bảo, vì cô bị hạ đường huyết nên mới ngất đi. Anh đoán chắc vì chuyện ồn ào xảy ra trước đó nên cô vẫn chưa ăn uống gì.
"Anh không cần giả vờ. Anh vốn dĩ chỉ lợi dụng tôi để lấy tiếng cho mình." An Tịch Vy gạt tay anh ra, nghiêng người về phía ngược lại không nhìn đến anh.
"Ý em là sao?" Anh nghi hoặc hỏi.
Cô bức xúc ngồi dậy. "Tôi đã biết hết rồi. Anh không cần phải giả vờ ân cần trước mặt tôi. Tỏ ra bản thân là một người tốt, nhưng sau lưng, chính anh lại tung đoạn clip mọi người mắng chửi tôi, để họ nghĩ tôi đang tìm sự thương hại, để họ càng thêm kỳ thị tôi, mắng nhiếc tôi là thứ không ra gì."
"Nói xong chưa?"
"Chưa. Anh biết đại học Viễn Hoa là của Trác gia đầu tư, anh cũng không nói cho tôi biết. Tôi bị mọi người xua đuổi, đến hy vọng cuối cùng cũng không còn. Anh hài lòng chưa?" Cô hét lên một cách cay đắng, bao nhiêu uất ức dồn nén khiến cô không còn biết sợ anh là gì nữa. Cũng không thèm để ý đến lời anh nói mà tháo nhẫn ra ném vào người anh.
Trác Phi Vũ tức điên lên, ấn cô ngã rạp xuống giường, còn chưa kịp đẩy anh ra, hai tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-menh-anh-va-em-co-vo-bat-dac-di-cua-tong-tai/3456871/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.