Cô nuốt một ngụm nước bọt cố định thần. Nghĩ mình chỉ lo xa, vì có lẽ bà đi chơi về rồi nên mới gọi cho cô.
"A lô, bà ngoại!"
Tuy đang rất giận, nhưng vừa nghe được giọng cô, bà liền thở phào nhẹ nhõm như trút được tảng đá trong lòng. Từ lúc rời khỏi trường đại học tới giờ, trong lòng bà cứ thấp thỏm lo âu, sợ cô sẽ làm chuyện dại dột nên mới không nghe máy. Tuy trước đó, bà có nhận được tin nhắn của một người bảo cô ra ngoài quên mang theo điện thoại, và tự xưng là bạn của cô.
Không chỉ vậy, người bạn đó của cô còn rất nhiệt tình, vừa nghe bà có ý định ở lại một thời gian, liền bảo sẽ chuẩn bị cho bà một căn phòng ở khách sạn lớn nhưng bà đã từ chối, vì bà cũng chưa biết sẽ ở lại bao lâu. Nên người bạn đó của cô đã chỉ chỗ cho bà thuê được một căn hộ, cách trường cũng không mấy xa. Còn kêu bà yên tâm, mai hãy gọi lại. Cũng may là thật sự không sao.
Lí ra bà định thăm cô một lúc, sẽ về lại ngoại ô luôn trong ngày, không ngờ lại xảy ra chuyện ý muốn. Bà biết rõ tính chú thím của cô ra sao, thế nên bà càng không thể bỏ mặc cô lúc này. Cũng như bà đã dặn dò người bạn đó giúp bà giữ bí mật, vì bà muốn cho cô một bất ngờ.
"Bà ngoại! Bà còn nghe máy không?"
[Bà vẫn đang nghe. Cháu đang ở đâu?]
"Bà ngoại quên rồi sao. Cháu đã chuyển vào ký xá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-menh-anh-va-em-co-vo-bat-dac-di-cua-tong-tai/3456873/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.