Hoắc Kiến Đông chạy đến trước mặt cô nói chuyện: “Thi Lôi, cô không nhìn thấy tôi sao,” hai tay sờ xuống cầm camera: “Lát nữa tôi cũng chụp ảnh cho cô, bảo đảm đẹp.”
Thật ân cần, Quý Ngôn nghĩ vậy rồi nói: “Đã rất nhiều năm không lên sân khấu biểu diễn, hẳn là không thành vấn đề.”
Thi Lôi cả kinh nói: “Thật đúng là không nghe nói qua cậu sẽ nhảy múa, tôi còn rất chờ mong.”
“Có cái gì đáng chờ mong?”
Một bóng hình thoán đến trước mặt ba người, Hoắc Kiến Đông hạ giọng ở bên cạnh Quý Ngôn nói: “Thật là nơi nào có hệ hoa, nơi nào liền có nhân tra.”
“Nhân tra?” Quý Ngôn hỏi.
“Đúng vậy, đổi bạn gái giống như thay quần áo, lúc trước vừa tới viện chúng ta liền vọng ngôn, học kỳ này tuyệt đối sẽ cưa đổ hệ hoa, kết quả đâu, đều đã qua nửa năm, vẫn là không có gì.” Hoắc Kiến Đông nói, “Không hổ là Chu Dịch nha.”
Quý Ngôn đánh giá Chu Dịch, người mặc áo khoác da, sau lưng cõng một cây đàn ghi-ta, đầu tóc vuốt ngược.
Chu Dịch đứng lại, ngó thấy Quý Ngôn, không để trong lòng, cười cùng thi lôi nói: “Lôi Lôi cũng ở đây.”
Thi Lôi bĩu môi: “Chúng ta không có thân cận như vậy, em vẫn là kêu tên của tôi đi.”
Hoắc Kiến Đông nhẫn cười.
Chu Dịch liếc Hoắc Kiến Đông, dùng khẩu hình nói: Cười cái khỉ gì? Sau mới đưa mắt nhìn Quý Ngôn nói: “Ui, này không phải hệ thảo sao, hôm nay như thế nào có tâm tình tới nơi này dạo chơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-luu-tra-xanh-xuyen-sach/2960732/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.