“Không, không có.” Quý Ngôn bất an mà sờ sờ mặt mình.
“Nói dối.”
Quý Ngôn cúi đầu: “Các bạn học hôm nay nói tôi là hồ ly tinh, dựa vào khuôn mặt mê hoặc mọi người.”
“Đó không phải là điều tốt tốt sao?” Lận Trọng Trình nhìn kỹ mặt Quý Ngôn, “Bản thân lớn lên xinh đẹp liền dễ dàng khiến người khác yêu mến.”
Quý Ngôn bĩu môi, nói chuyện mang theo khóc nức nở: “Nhưng tôi là con trai, tôi không thích bị người khác nói như vậy, tôi giống hồ ly tinh ở chỗ nào, tôi không có.”
Tâm tính con nít, bắt đầu cáu kỉnh, Lận Trọng Trình dỗ dành nói: “Nhưng tôi chính là thích gương mặt này của em, chẳng lẽ tôi sai rồi?”
“Ngài không giống họ mà,” Quý Ngôn kéo dài âm đuôi, “Chúng ta không nói chuyện này nữa, tôi nghe thấy không vui cho lắm.”
Lận Trọng Trình không hỏi nữa, gọi điện thoại cho phục vụ khách sạn cho người mang thuốc đến, sau đó bôi thuốc cho Quý Ngôn. Quý Ngôn đau đến nước mắt thiếu chút nữa rơi xuống, còn lưng chừng ở hốc mắt.
Vốn dĩ là một đôi mắt to, thêm tí nước, thoạt nhìn cực kỳ ủy khuất, Lận Trọng Trình tránh đi chỗ đau, nhẹ xoa mặt cậu: “Vẫn còn tức giận sao?”
Quý Ngôn lẩm bẩm một tiếng không tỏ ý kiến, nói: “Tại bởi vì cha của bạn học tôi là phó giáo sư khoa toán học liền có thể khi dễ tôi như vậy, lòng tôi rất khó chịu, vốn dĩ cho rằng ngài sẽ đứng về phía tôi, kết quả ngài lại chê cười tôi.”
Lận Trọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-luu-tra-xanh-xuyen-sach/2960730/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.