“Phu nhân, xe ông chủ gắn bom, vào lúc nãy đã nổ…vẫn chưa tìm được ông chủ!”
Đoàng.
Ngay sau khi câu nói của lão Đàm vừa dứt, Thục Yên nghe như một âm thanh làm chấn động cả đầu mình.
Mắt cô bắt đầu mơ màn, phủ một tần sương mỏng, hô hấp của cô càng khó khăn hơn, đôi môi anh đào run rẩy không ngừng, đôi nay đang nắm lấy áo lão Đàm cũng dần dần buông lỏng. Cuối cùng cô cũng ngã xuống sàn lạnh, không ngừng lập lại lời ông nói:
“Tại sao…lại nổ bom…tại sao lại không tìm thấy anh ấy…”
“Phu nhân, xin cô bình tĩnh…”
Lão Đàm đỡ lấy cô dậy, Thục Yên tức giận mà hất ông ra, cô không ngừng gào thét điên cuồng.
“Lão Đàm ông nói đi, tại sao…?”
“Phu nhân, quả thật chuyện này tôi không biết…”
“Mau, mau cho người đến đây đưa tôi đi…”
Lão Đàm hết cách, đành gật đầu chấp thuận ý cô. Ông nhanh gọi cho một tài xế khác mau mau đến. Còn ông thì thúc cô thay quần áo nhanh gọn một chút, tránh để người khác chú ý đến.
Thục Yên rối bời, cô tức tốc chạy đi thay váy ngủ ra, nhanh mặc áo phông cùng quần đen dài. Cả hai nhanh được tài xế đưa đến dãy núi Phật Tinh.
Lòng cô nóng như lửa đốt, trái tim như đang treo lơ lửng trên không, không chừng rung lên một chút cũng sẽ vỡ tan. Tay Thục Yên đan xen vào nhau, cô không ngừng cầu nguyện cho Đình Thư Huân. Mong hắn sẽ không xảy ra bất cứ chuyện gì.
Nếu hắn xảy ra chuyện, cô sẽ không biết phải làm sao mất…cô không biết phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-gia-gia-xin-ra-mat-chao-em/1195598/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.