Nằm trên giường thoải mái, Thiệu Khiêm chăm chú lướt lướt nhìn vào bản tin ở điện thoại. Điện thoại hiển thị giờ đã là 22:45 phút.
Đồng hồ treo tường tích tắc không ngừng, nhìn cây kim dây đang dần dần quay theo hướng số 12.
Tích tắc…tích tắc…tích tắc…
Rầm
“Cậu chủ ơi, không xong rồi!”
Tiếng cửa phòng mở toang ra, đập thẳng vào bức tường phía sau. Đình Thiệu Khiêm cũng bị tiếng động của ông làm cho giật mình mà quay lại, hóa ra là lão Đàm. .
Cậu nhìn ông mồ hôi nhễ nhại khắp cả khuôn mặt, giọng nói vô cùng gấp mà gọi cậu.
“Quản gia…ông…sao?”
“Bom…bom nổ…xe của ông chủ!!”
Lão Đàm cũng bởi vì sốc cộng thêm việc chạy lên lầu rất vội để thông báo cho cậu biết mà hơi thở ngắc quãng, ông khó khăn mới có thể nói một số từ nhanh gọn nhất có thể.
“Ông nói gì? Bom gì?”
Đình Thiệu Khiêm nhắc đến bom mà bật cả dậy, quăng chiếc điện thoại sang một bên mà nhanh chóng lao đến nắm lấy áo ông rặn hỏi cho ra lẽ.
Lão Đàm lấy hơi lên mà kể rõ đầu đuôi cho Thiệu Khiêm nghe, giọng vừa đủ để cậu và ông cùng nghe, chỉ sợ nói lớn làm thức giấc cô, không may cô lại biết được tai nạn ngoài luồng này.
“Thập Lưu vừa gọi về, xe bọn họ bị gài bom mà lao xuống vực. Thập Lưu may mắn đã trụ vào phiến đá, còn ông chủ…ông chủ đã…”
“Cái gì? Khốn khiếp! Ở đâu?”
“Dãy núi Phật Tinh.”
Thiệu Khiêm buông câu chửi tục, nhanh chóng vớ lấy chiếc áo khoác treo ngay móc khóa, bản thân cậu nhanh chân lao xuống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-gia-gia-xin-ra-mat-chao-em/1195597/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.