“Lão Đàm, tại sao chú tôi không thấy, mà lại thấy được tài xế Thập Lưu kia chứ?”
“Chuyện này…tôi nghe Thập Lưu gọi về, cậu ta nói rằng xe nổ, cậu ta may mắn bám vào phiến đá bên cạnh mà được sống sót, còn ở sau xe cậu ta hoàn toàn không biết. Khi được xe cấp cứu đưa đi thì cậu ta đã ngất xỉu rồi.”
Lão Đàm ngẫm nghĩ đôi chút rồi đáp lại lời của Thiệu Khiêm. Lúc Thập Lưu gọi về, ông đang xem lại vài hình ảnh cũ. Ông nghe giọng cậu ta thều thào nói, như là không trụ nổi được nữa nên ông mới tức tốc gọi người đến, rồi nhanh chóng lên thông báo cho Thiệu Khiêm.
Ông cũng không rõ tại sao lại có người cài được vào xe chính của Đình Thư Huân. Vì nếu có kẻ tiếp cận chắc chắn có người phát hiện ra, mà việc này có lẽ xảy ra gần đây, chính là mới trưa hoặc chiều hôm nay thôi.
Thiệu Khiêm im lặng không nói gì, cậu đăm chiêu suy nghĩ về mọi việc. Từ việc cậu bước lên chiếc xe này, hoàn toàn không có ai phát hiện ra ai, tại sao lại có thể hành động nhanh vậy chứ?
Chết tiệt!
Thiệu Khiêm đảo mắt sang nhìn Thục Yên, cô đã bất động từ lúc được dìu vào đây ngồi rồi. Cậu chỉ có thể thở dài, mong cô hãy mạnh mẽ mà tiếp tục vực dậy.
Nhìn sắc trời đã đỡ hơn, từng hạt mưa lất phất bay tạt qua tấm lều. Gió gào thét trong màn đêm u uất này, cảm giác lạnh thấu da thịt này cũng khiến Thiệu Khiêm run lên.
Cả đêm không ngủ, Thục Yên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-gia-gia-xin-ra-mat-chao-em/1195599/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.