Chương trước
Chương sau
“Yên…không chịu nổi…”
Giờ đây kẻ bị khuất phục chính là Đình Thư Huân. Hắn thật sự muốn đánh vào mông cô rồi.
“Thư Huân, anh nổi nóng cái gì?”
Thục Yên chậm rãi đưa bàn tay mình đặt lên thân hình cường tráng màu đồng rám nắng quen thuộc. Cô ưỡn người lên một chút tránh đi cự vật đang lớn mạnh ở bên dưới.
Cô vẫn muốn trừng phạt con người này một chút. Nếu nóng giận có thể nói với cô tại sao lại hành động thô bạo như vậy thật khiến cô đau ê ẩm cả người.
Đình Thư Huân cố định lại eo cô, không để cho cô kịp phản kháng đã thúc lên thật mạnh. Không trật mà đã vào lọt tận sâu bên trong.
“Em nói chuyện với cháu anh?”
“A…aaa…đau!”
Bị cú úp bất ngờ như vậy, Thục Yên nâng người lên nhưng bị kẻ xấu xa này giữ chặt eo không cho rút.
Dưới sự ra hỏi của hắn cô nuốt hết nước mắt gần như sắp rơi ra mà lắc đầu kịch liệt. Thật sự cô không dám nói quá phận gì với tên Đào Lực kia.
Tên đó chỉ bị mắng chửi nhưng cô thì lại bị hành xác đây. Có khổ không chứ? Không muốn sống yên ổn nhưng cô rất muốn kia mà.

Đôi tay chuẩn xác nắm chặt eo cô không ngừng luận động. Giờ đây cô chỉ có thể lên xuống hòa vào từng nhịp của Thư Huân.
Hai đôi gò bồng không ngừng lắc lư, tạo nên một khung cảnh tuyệt đẹp, lại thêm những âm thanh khiến người khác đỏ mặt tía tai.
Đình Thư Huân điên cuồng động thân, nhìn cô bây giờ thật sự rất đẹp, mái tóc dài óng ánh bồng bềnh đung đưa, môi bật lên những âm thanh rên rỉ không nguôi, hắn thật sự muốn hành hạ con người này, chỉ muốn để cô là của riêng hắn mà thôi.
Đến khi đã phóng thích được bản thân mình vào tận sâu vào bên trong cô, cũng là lúc cô lên đỉnh thật sự. Cả người đều xụi lơ nằm xuống trên người hắn. Hai người đều thở gấp gáp, im lặng nghe từng tiếng tim đập của đối phương.
Lúc này Đình Thư Huân mới vỗ nhẹ vào mông cô một cái mà chau mày.
“Sau này không được phép nói chuyện với hắn ta!”
“Anh ghen sao?”
Thục Yên đưa mắt xem biểu cảm kia của hắn, cũng đã đoán được con người này nóng giận vì điều gì rồi. Đưa tay véo lấy hai bên má hắn không ngừng lắc lư oán trách.
Thật ra cô cũng biết bản thân không nên tiếp xúc nhiều với Đào Lực. Mà lần này chỉ là nói chuyện, lại trước mặt của nhiều người mà đã trừng phạt cô như vậy rồi. Sau này mà lỡ như gặp được cô và Đào Lực riêng thôi chắc có lẽ đã muốn đánh anh ta và trực tiếp làm cô tại chỗ rồi.
“Ghen, vợ tôi được lòng nhiều người như vậy dễ bị người khác giành giật!”
“Anh ấu trĩ quá!”

Thục Yên mỉm cười, đánh nhẹ vào vai hắn. Muốn tự mình đứng lên đi tắm rửa một chút nhưng bàn tay không đứng đắn này lại kéo lại.
“Tắm sao? Tôi giúp em tắm!”
“A, không…không cần!!”
Chỉ sau câu nói đầy sự quan tâm kia, là tiếng la hét của cô trong phòng tắm. Lần này cô thật sự không thể thoát khỏi cơn đói khát của Đình Thư Huân rồi.
***
Khi cô tỉnh giấc cũng là trời gần tờ mờ sáng. Chiều qua về Đình gia đã rất mệt, thêm đêm qua cả người cô đau nhức không thôi. Nhất là cái lưng này, nó thật sự như muốn gãy bởi tên đàn ông này rồi.
Nhìn xung quanh không có ai, cô mệt mỏi nằm thêm một chút thì đúng lúc hắn mở cửa bước vào, tay cầm khay thức ăn sáng đến.
“Em không chịu dậy sao? Hay là muốn thêm một lần nữa?”
Chỉ sau khi nghe câu nói, cô lặp tức bật dậy, cả người bừng tỉnh trong phút chốc nhìn hắn ngây ngốc đang tiến đến gần mình.
Cô sợ ba từ “một lần nữa” lắm rồi.
"Haha, không ngờ em sợ như vậy! "
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.