“Ông chủ, đã đến Tâm Cung.”
Thư Huân không nói không rằng, rời chiếc xe lăng mà kéo tay cô đi vào nhà trước đôi mắt ngỡ ngàng của nhiều người. Thục Yên tròn mắt nhìn hắn đang kéo cô đi mà không hiểu điều gì.
“Này, anh làm gì vậy? Đau.”
Dù cho cô có đánh mắng như nào, mà Đình Thư Huân vẫn không chịu buông tay. Thật sự mặt hắn đã đen đến cực điểm rồi.
Rầm.
Đến phòng, hắn trực tiếp đẩy cô xuống giường, cả gương mặt mình áp sát đến gần cô. Môi hắn chuẩn sát hôn lấy cánh môi đỏ mộng mà ngấu nghiến không ngừng. Bàn tay cũng rất nhanh nhảu mà kéo khóa váy cô xuống.
“Ưm…Huân…”
Cô bất ngờ bị hắn công hãm, tay không ngừng đánh vào lưng con người thô bạo này. Lúc nãy chẳng phải cười rất tươi sao bây giờ lại u ám như vậy chứ.
Hắn rời khỏi cánh môi của cô, bắt đầu sang liếm nhẹ vành tai mẩn cảm của Thục Yên, tay rất nhanh nhào nặn hai quả đào đủ mọi loại hình dạng. Còn luồng xuống lưng cô dứt khoát dựt phăng đi chiếc áo lót.
“A, áo lót cũng bị anh xé…”
Thục Yên thật sự đen cả mặt mũi rồi. Chiếc áo thời thượng mới tặng cô ngày hôm trước bây giờ lại nhẫn tâm xé như vậy? Hắn không cảm thấy uổng tiền như cô thấy xót vô cùng!
“Tôi mua!”
Thư Huân gặm lấy cổ cô ra sức cắn, hận không thể nuốt xuống. Nhìn cô hoàn toàn không để tâm đến mình hắn còn cố ý nhéo hông cô một cái rõ đau.
“A, đau…Huân, anh đang tức cái gì?”
Thục Yên nhăn nhó mặt mũi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-gia-gia-xin-ra-mat-chao-em/1195576/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.