Mơ hồ cô ta cảm thấy, bản thân mình cũng được hay là sư tôn cũng vậy, tựa hồ đều không quá hiểu rõ về Hình sư huynh.
Dễ dàng quỳ gối dập đầu vậy sao?
Lại còn quỳ gối dập đầu với người tựa hồ được coi như kẻ tử thù vừa cướp hết đi tất cả của hắn ta, nhìn thế nào cũng thấy có gì không đúng.
"Không phải có ý đồ gì đó chứ?", Trì Thương Tuyết có chút suy đoán, bất giác muốn nhắc nhở Tô Minh, nhưng vừa định lên tiếng thì lại dừng lại. Dù sao chỉ là một chút cảm giác, không có bất cứ chứng cứ nào, nếu hồ đồ nói ra, ngộ nhỡ đổ oan cho Hình sư huynh, há chẳng phải khiến Hình sư huynh vốn đã rất bi thảm lại càng bi thảm hơn sao? Trì Thương Tuyết lại liếc nhìn Tô Minh một cái, trong lòng hừ lạnh: "Tên khốn đáng ghét này, không phải rất thông minh sao? Mỗi bước đánh cược với bổn tiểu thư đây đều tính toán hết rồi nhỉ, tính kế xong xuôi bổn tiểu thư đây rồi, làm gì có chỗ nào ra dáng một tên ngốc, sao có thể dễ dàng đồng ý với Hình sư huynh chứ?"
Lúc này.
"Được rồi, nhóc Tô, tới sau núi cùng với mấy lão già chúng ta đi, ha ha ha...", lão Trang đột nhiên cười lớn, tựa hồ có chút không đợi được nữa, nắm lấy bả vai của Tô Minh rồi biến mất.
Còn bốn người lão Tống cũng biến mất theo.
Trong mắt mấy Thái Thượng trưởng lão đám lão Trang, Tô Minh bây giờ là một phối phác ngọc, một khối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-cap-tong-su/640989/chuong-2609.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.