Chương trước
Chương sau
Trì Chân Phong thật sự không hiểu Hình Lăng đang nghĩ gì: "Lăng Nhi, không được hành động theo cảm tính".

"Sư tôn, không phải Lăng Nhi hành động theo cảm tính, mà là... mà là, Lăng Nhi đã chờ đợi hàng triệu năm cho lần tiến vào Kiếp Trì này rồi, đã chuẩn bị mọi thứ kỹ lưỡng, nếu như lần này không thể vào trong, tâm cảnh võ đạo của Lăng Nhi sẽ vỡ tan mất!", Hình Lăng dập đầu sát đất, nước mắt nước mũi đầy mặt, nhìn trông cực kỳ khiến người khác phải mủi lòng.


"Việc này...", Trì Chân Phong do dự trầm mặc rồi.

Phàm là người có chút lương tâm khi nghe thấy Hình Lăng khóc lóc quỳ xuống như vậy, e là trong lòng đều rất khó xử!

Đến mấy vị Thái Thượng trưởng lão như lão Trang cũng phải trầm lặng.

Trong ánh mắt Tô Minh có chút buồn cười.

Biểu diễn rất tốt.

"Trăm phương ngàn kế muốn theo mình cùng vào Kiếp Trì sao? Thậm chí còn bằng lòng ở ngoại tầng? Xem ra, hắn ta có thủ đoạn đặc biệt gì đó, có thể chắc chắn bản thân dù ở ngoại tầng cũng có thể thu hoạch lớn hơn mình ở trong trung tâm nội tầng".

"Dù sao, quy tắc của Kiếp tông là mỗi đệ tử nội môn chỉ có một cơ hội vào trong Kiếp Trì. Nếu cùng mình đi vào thì tốt xấu gì đây cũng được tính là một lần vào trong Kiếp Trì rồi, sau này hắn cũng đừng mong vào trong Kiếp Trì lần nữa"'.

"Với lòng dạ của hắn, căn bản không thể nào lấy chuyện đi vào Kiếp Trì như vậy để mạo hiểm được, cho nên, một khi vào trong Kiếp Trì, hắn tuyệt đối chắc chắn có thể lấy được cơ duyên tốt, đảo khách thành chủ?"

"Đến lúc đó, đám người lão Trang có bất mãn thì cũng còn nói gì được nữa? Dù sao, Hình Lăng ở ngoại tầng cũng có thể mạnh hơn, cũng không thể trách tội Hình Lăng vào trong Kiếp Trì quá nghiêm trọng được? Ngược lại sẽ phụ họa biến thiên tài phá vỡ chuông Kiếp là mình đây trở thành thứ hàng bỏ đi".

Trong lòng Tô Minh suy nghĩ, anh đã đoán ra được bảy tám phần rồi.

"Chỉ là... mình có kho tàng huyết mạch mà!", Tô Minh mơ hồ muốn cười, thật sự rất mong chờ.

Không phải có câu ngạn ngữ, không ăn trộm được gà còn mất nắm thóc nữa sao?

Có kho tàng huyết mạch, Hình Lăng có vào trong Kiếp Trì cùng với anh thì anh cũng có thể dễ dàng cho Hình Lăng tay trắng trở ra. Như vậy, sau này Hình Lăng cũng không còn cơ hội vào trong Kiếp Trì nữa, rất tàn nhẫn, nhưng anh rất thích.

Vốn dĩ có hơi náy náy, nhưng anh lại tính kế như thế, vậy thì tôi thành toàn cho anh là được chứ gì.

Không do dự, Tô Minh lên tiếng: "Nếu đã như vậy thì Hình Lăng sư huynh, chúng ta lần này cùng vào trong Kiếp Trì đi".

Anh đồng ý rồi.

"Nhóc Tô, cậu...", lão Trang luôn cảm thấy có gì đó không đúng, sau khi nghe thấy Tô Minh dễ dàng đồng ý như vậy thì lại có chút sốt ruột. Chỉ là Tô Minh đã trực tiếp đồng ý trước mặt bao nhiêu người như vậy rồi, hơn nữa, hôm nay biểu hiện của Hình Lăng quả thực cũng rất được lòng người, khiến người ta phải nhìn bằng ánh mắt khác, Tô Minh cũng đã đồng ý rồi, ông ta còn đứng ra làm người xấu nữa thì sẽ kéo thêm rất nhiều thù hận, thậm chí đến Tô Minh cũng dễ dàng bị liên lụy thay.

"Cảm ơn Tô sư đệ, cảm ơn, cảm ơn, cảm ơn!!", cùng lúc đó, mắt Hình Lăng sáng trưng lên, chỉ sợ Tô Minh rút lại lời nói, dập đầu thật mạnh, cực kỳ kích động, vô cùng cảm kích.
Trì Thương Tuyết khẽ nhíu mày, nhìn sâu vào Hình Lăng đang kích động dập dầu quỳ dưới đất.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.