Chương trước
Chương sau
Khoảnh khắc tiếp theo.

Không gian chiến lũy phòng vệ từ từ mở ra.

“Anh Độc Cô, mời”, bên trong học viện Kỷ Nguyên vang lên một giọng nói, là một vị trưởng lão ngoại viện.


Trong học viện Kỷ nguyên, viện tạp dịch, ngoại viện, nội viện đều có trưởng lão.

Nền văn minh Nam Khải cũng có thể coi là nền văn minh cấp ba đỉnh cấp, tam trưởng lão của nền văn minh Nam Khải đến gửi thiệp mời, lại có đủ tư cách khiến trưởng lão ngoại viện đích thân tiếp đãi.

Các trưởng lão của các nền văn minh cấp ba khác đến học viện Kỷ Nguyên, cùng lắm cũng chỉ là trưởng lão của viện tạp dịch tiếp đãi mà thôi.

Trong đại sảnh của ngoại viện.

Mang trong mình một chút tôn kính và một chút tâm trạng căng thẳng, Độc Cô Lạc bước tới.

Trong đại sảnh, một vị trưởng lão của học viện Kỷ Nguyên và mấy vị chấp sự đang ngồi ở đó, uống trà đợi.

Thấy Độc Cô Lạc bước vào.

Vị trưởng lão ngoại viện kia đưa tay ra, nói: “Anh Độc Cô, mời!”

Hóa ra, là quen biết.

Nhưng, cũng chỉ là quen biết xã giao.

Chứ không thân thiết.

“Anh Dương, đây là thiệp mời. Tháng sau, công chúa Trần Chỉ Tình của nền văn minh Nam Khải chúng tôi sẽ tổ chức tiệc sinh nhật, đặc biệt đến đây để mời quý viện...”

Nói đến đây, Độc Cô Lạc có chút căng thẳng.

Tiệc sinh nhật của Trần Chỉ Tình, nói ra, vẫn không đủ tư cách để mời học viện Kỷ Nguyên.

Xét cho cùng, khoảng cách giữa nền văn minh Nam Khải và học viện Kỷ Nguyên Hạp Tự là quá lớn.



Nhưng, lần này, Nam Phượng Vân - chủ nhân của nền văn minh Nam Khải có ý định tổ chức tiệc sinh nhật cho Trần Chỉ Tình thật lớn. Nghe nói rằng ngay cả nền văn minh cấp bốn Đạo Hằng tông cũng sẽ cử người đến dự tiệc sinh nhật. Xét cho cùng thì tất cả mọi người ở nền văn minh Nam Khải đều biết rằng công chúa nhỏ Trần Chỉ Tình sắp đính hôn với đạo tử của nền văn minh cấp bốn Đạo Hằng tông. Lần này, bữa tiệc sinh nhật của Trần Chỉ Tình, Đạo Hằng tông sẽ đến, ngược lại là điều bình thường.

Cũng chính vì lần này có sự tham dự của Đạo Hằng tông mà nền văn minh Nam Khải mới mời học viện Kỷ Nguyên Hạp Tự.

Đây là một sự thể hiện đầy tự tin.

Đạo Hằng tông e rằng không lớn mạnh bằng học viện Kỷ Nguyên Hạp Tự, nhưng, cũng không nói là chênh lệch quá nhiều.

Một khi nền văn minh Nam Khải và Đạo Hằng tông kết thân, trong tương lai, không nói đến việc bọn họ sẽ ngang vai ngang vế với học viện Kỷ Nguyên Hạp Tự, thì ít nhất, bọn họ có một chút dũng khí giao thiệp với học viện Kỷ Nguyên rồi.

“Ồ?”, vị trưởng lão ngoại viện này bị gọi là “Anh Dương”, có chút giễu cợt, vừa định muốn nói từ chối, nhưng chính lúc này, bên tai “Anh Dương” truyền đến một giọng nói: “Đồng ý hắn đi”.

Là tiếng của viện trưởng Cố Hoàng Sí.
Anh Dương kinh ngạc.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.