Chương trước
Chương sau
Trong đệ tử nội môn, tuyệt đại đa số bộ phận cũng chỉ có thể xem, không thể tham dự, cho nên mặc dù có tới sân võ đạo thì cũng chỉ tự giác không tiếp cận vị trí trung tâm, chừa lại chỗ trống.



Sau đó, trên dưới học viện Kỷ Nguyên Hạp Tự rất nhiều ánh mắt đều hướng về một vùng khu vực nhỏ ở giữa, trên khu vực nhỏ đó ngoại trừ hơn trăm người của học viện Kỷ Nguyên Ngạn Tự ra thì còn có đám Nguyên Bảo, Tần Hạt, Hà Bất Hưu, Tiêu Hoàng vừa đến, tổng cộng 10 người, đều là những tồn tại xếp hạng 10 người đứng đều trong bảng xếp hạng nội môn.


Những ánh mắt đó của trên dưới học viện Kỷ Nguyên Hạp Tự nhìn chằm chằm vào đám người Nguyên Bảo, đầy vẻ mong đợi!

Ngạn Tự làm càn, kiêu ngạo như vậy, trong lòng ai mà không tức nghẹn chứ?

Để xem đám người Nguyên bảo có thể giáo huấn đối phương một trận được không?

"Nguyên Bảo, lát nữa hãy cẩn thận, Ngạn Tự mạnh hơn so với trong tưởng tượng đấy", Tần Hạt nhỏ giọng nói. Tần Hạt vẫn luôn yêu thầm mến mộ Nguyên Bảo, mọi người xung quanh đều biết, lúc này sắc mặt Tần Hạt ngưng trọng, áp chế âm thanh xuống nhắc nhở, ánh mắt lại nhìn sang mấy người trẻ tuổi đứng bên cạnh và đằng sau Dư Mộc Dưỡng kia. Không cần phải nói, đám thanh niên đó chính là đệ tử của Ngạn Tự, tựa hồ còn mạnh hơn rất nhiều so với tưởng tưởng!

"Anh lo tốt cho bản thân anh là được", Nguyên Bảo thản nhiên nói, sâu trong đôi mắt xinh đẹp cũng đầy vẻ ngưng trọng.

"Xem ra, ý tứ bảo chúng ta đừng thua quá khó coi trong lời nói của viện trưởng không phải là nói đùa", Hà Bất Hưu thanh âm hung ác nham hiểu nói, ánh mắt liếc nhìn mấy đệ tử đó của Ngạn Tự, lại có cả đến tận cảnh giới Thập Phương Siêu Thoát tầng tám, tầng chín!!

Không thể tưởng tượng nổi!

Phải biết rằng, Tần Hạt - người mạnh nhất bên phía Hạp Tự cũng chỉ là cảnh giới Thập Phương Siêu Thoát tầng sáu mà thôi...

Cùng lúc đó, Cố Hoàng Sí cũng đi tới bên cạnh đám Nguyên Bảo.

Không khí càng lúc càng cứng ngắc.

Đại chiến hết sức căng thẳng.

"Dư huynh, mời tham quan học viện Hạp Tự chúng tôi trước đã nhỉ?", Cố Hoàng Sí mở miệng hỏi.

Dù sao cũng là mang tiếng tới luận bàn giao lưu. Vừa đến đã ra tay luôn thì cũng không hay nhỉ?

"Có gì hay ho mà tham quan sao? Rách nát", thế nhưng, không đợi cho Dư Mộc Dưỡng lên tiếng, một thanh niên tay cầm quạt xếp, diện mạo rất anh tuấn đứng trong số những đệ tử đứng sau Dư Mộc Dưỡng kia, khóe miệng thản nhiên ngạo nghễ cười khẩy đã lên tiếng trước.

Tương đối không lễ phép.

Dù sao, Dư Mộc Dưỡng và Cố Hoàng Sí cũng cùng một cấp bậc.

Hai người nói chuyện với nhau, một đệ tử của Ngạn Tự lại dám chen miệng vào láo xược. Thật sự láo xược!

Nhất thời, Nguyên Bảo cũng được, đám người Tần Hạt cũng được, đều lập tức nhìn về phía thanh niên đó, ánh mắt âm u.

"Nhìn cái gì mà nhìn? Một đám vô dụng", thế nhưng, tên thanh niên đó không chút sợ hãi, ngược lại còn nhướn mày khiêu khích, liếc mắt đám người Nguyên Bảo một cái, nhe răng trợn mắt lên cười, kiêu căng tới cực điểm.

Ngay lập tức, đám người Nguyên Bảo bùng phát khí tức.
"Không được kích động", Cố Hoàng Sí ngăn lại.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.