Chương trước
Chương sau
Cố Hoàng Sí hít sâu một hơi, nói: "Xem ra, ý của Dư huynh là trực tiếp bắt đầu giao lưu luận bàn của đám tiểu bối sao?"

"Không sai", Dư Mộc Dưỡng gật đầu, thuận tiện quay đầu lại nói với người thanh niên thân hình cao lớn, gương mặt tuấn tú vừa chen miệng vào kia: "Nhìn con không đợi được nữa rồi, con lên trước đi, nhớ kỹ, chỉ luận bàn giao lưu, không được ra tay quá nặng, không được ảnh hưởng đến mạng người".

Trong lời nói của Dư Mộc Dưỡng có ý mỉa mai, căn bản không hề coi đám người Nguyên Bảo ra gì.


"Vâng, viện trưởng!", người thanh niên cao lớn, diện mạo tuấn tú tay cầm quạt xếp kia gật đầu, bước lên trước một bước đứng ra, đôi mắt ngạo nghễ tàn nhẫn dừng lại trên người đám Nguyên Bảo: "Ai lên bẽ mặt trước đây? Hay là cùng lên? Ồ, đúng rồi, bổn công tử đây tên là Hoàng Bùi, đứng thứ bảy trong đệ tử nội môn của học viện Kỷ Nguyên Ngạn Tự".

Hắn ta còn xa mới là người mạnh nhất của Ngạn Tự. Nhưng cho dù chỉ đứng thứ bảy mà đã là cảnh giới Thập Phương Siêu Thoát tầng bảy bán bộ, cao hơn một chút so với Tần Hạt về mặt cảnh giới.

"Tôi lên", Nguyên Bảo gần như không có bất cứ do dự nào liền nói.

"Không được", thế nhưng Tần Hạt lại trực tiếp quát lên ngăn cản.

Mặc dù Nguyên Bảo vô cùng vô cùng yêu nghiệt, nhưng suy cho cùng tuổi vẫn còn nhỏ, cảnh giới Thập Phương Siêu Thoát tầng bốn, gần như không thể là đối thủ của Hoàng Bùi. Đây là đi vào chỗ chết.

Cho dù gọi là luận bàn giao lưu, không tổn hại đến tính mạng, nhưng trọng thương thậm chí căn cơ võ đạo bị phá vỡ cũng đặc biệt nghiêm trọng.

Tần Hạt không khỏi nhìn về phía Hà Bất Hưu.

Bản thân Tần Hạt không thể lên được, anh ta là người mạnh nhất trong đám đệ tử của Hạp Tự, là đệ nhất viện tử.

Anh ta đứng ra xuất chiến vậy tiếp theo phải đánh thế nào?

Hà Bất Hưu lại coi như không nhìn thấy ánh mắt của Tần Hạt.

Hà Bất Hưu cũng không phải kẻ ngốc, rõ ràng biết không phải là đối thủ, tại sao phải tự chui đầu vào rọ? Tự rước lấy tại họa sao?

Cho dù bị ép không biết làm thế nào, cuối cùng cũng phải xuất chiến thì hắn ta cũng muốn đợi một lát. Ngộ ngỡ về sau những lưu thủ của Ngạn Tự yếu đi chút, sau đó hắn đứng ra xuất chiến không phải là lựa chọn tốt hơn sao.

"Để tôi", hóa ra là Tiêu Hoàng, không có bất cứ do dự nào, anh ta cầm kiếm lên trực tiếp đi về phía Hoàng Bùi.

"Tôi ra tay đây", Hoàng Bùi mỉm cười, rất thoải mái thậm chí còn có cảm giác như đang vui đùa đùa cợt.

Thế nhưng vừa dứt lời.

Đột nhiên, khí tức của Hoàng Bùi lập tức thay đổi, thay đổi 360 độ, từ vẻ cười đùa hi hi ha ha biến thành băng hàn. Cả người tựa như biến thành một thanh đao băng, liếc nhìn một cái mà lạnh đến thấu xương.

Cùng lúc, Tiêu Hoàng cũng ra tay trong nháy mắt.

Tiêu Hoàng không có lựa chọn khác, vừa bắt đầu là phải dùng đến đại chiêu mạnh nhất. Bởi vì, anh ta biết rõ thực lực của bản thân không bằng đối phương, bắt đầu là phải dùng đại chiêu mạnh nhất thì có lẽ còn có thể chống cự được một lát.

"Đoạn Tiên Trảm!", Tiêu Hoàng nhỏ giọng quát một tiếng, kiếm trong tay nháy mắt phảng phất như xoay tròn hàng ngàn vạn lần, quang mang chói mắt, kiếm vận tràn trề, vô số kiếm quyết bí văn dập dờn trên thân kiếm, trường kiếm khẽ run, giống như một vệt ánh sáng trong bóng đêm, chói mắt mà lại có sát ý bàng bạc.





Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.