Chương trước
Chương sau
Tích lũy qua hàng tỷ năm, mới có một trăm triệu mà Tô Minh mở miệng đã đòi chín mươi triệu?

Bạch Thiên Giảo cho rằng bản thân đã đánh giá đủ cao về sự điên cuồng và tham lam của người trẻ tuổi này rồi, nào ngờ…


“Cậu Tô, chuyện… Chuyện… Chuyện này, tộc Bạch Phượng không lấy ra được! Lão đã nói tộc Bạch Phượng chỉ lưu trữ có ba mươi triệu khối hỏa tinh, sao có thể lấy ra được chín mươi triệu khối được chứ?”, Bạch Thiên Giảo như sắp khóc đến nơi, gương mặt ủ rũ, ông ta chưa từng bị ức hiếp như thế này bao giờ?

“Không lấy ra được thì đi mượn, tôi phải quan tâm đến cách các người gom cho đủ à?”, Tô Minh thản nhiên nói.

“Chuyện này…,” Bạch Thiên Giảo cũng muốn cắn nát cả răng, ông ta thật sự căm phẫn, mà còn sợ hãi, khiếp sợ đến mức có thể có thể nuốt hết cả trăm ngàn người sống!

Nhưng Bạch Thiên Giảo cũng không dám cò kè mặc cả, bởi vì ông ta nhìn ra được nếu mình còn cò kè thì không chừng người trẻ tuổi này không hành động theo lẽ thường này sẽ lập tức bóp chết mình mất.

Nghĩ đến kết cục trước đó của Bạch Chấn Phong, chẳng phải chỉ vì nói nhiều nên đã chọc đến người trẻ tuổi này sao?

Bạch Thiên Giảo không muốn chết.

Bạch Thiên Giảo đành chịu, giọng nói như nghẹn ngào sắp chết, nói: “Cậu Tô, chuyện này… Lão làm không được, phải quay về trong tộc tộc Bạch Phượng, bẩm báo mọi chuyện với Tộc trưởng với cả Thái Thượng trưởng lão nữa”.

“Tất nhiên. Tôi là người biết điều. Cho ông ba ngày. Bây giờ người của tộc Bạch Phượng các người có thể cút được rồi, báo tin cho người có thể quyết định, ba ngày sau, tôi muốn nhìn thấy chín mươi triệu khối hỏa tinh, nếu không tôi sẽ đi thẳng tới tộc Bạch Phượng một chuyến, cũng có lẽ sau này tộc Bạch Phượng sẽ bị xóa tên khỏi đế quốc Hoang Thú rồi”, Tô Minh khoát khoát tay nói.

Vậy mà thật sự đồng ý thỉnh cầu của Bạch Thiên Giảo!

Thật sự là thả đám người Bạch Thiên Giảo ra sao?

Thoáng chốc, ngay cả bản thân Bạch Thiên Giảo cũng ngây người.

Ông ta thỉnh cầu quay về tộc, cũng là vì còn một chút ít khát vọng và vọng tưởng, từ đó mới thốt ra theo bản năng. Theo ông ta thấy nếu Tô Minh không lấy được bồi thường tổn thất tinh thần vừa ý thì sẽ không thể nào thả đám người bọn họ đi.

Đám người bọn họ cũng giống như con tin vậy.

Nếu thật sự thả đi thì lấy đâu ra thứ để uy hiếp tộc Bạch Phượng, để bắt chẹt tộc Bạch Phượng?

Nói thẳng ra thì nếu những cường giả tộc Bạch Phượng bọn họ quay về trong tộc, bẩm báo tin tức cho Tộc trưởng và Thái Thượng trưởng lão rồi thì đừng nói là Tô Minh lấy được chín mươi triệu khối hỏa tinh kia, mà trăm phần trăm là sẽ không lấy được gì cả, hơn nữa sẽ bị mấy người chí cường giả Tộc trưởng và Thái Thượng trưởng lão truy sát.

Tộc Bạch Phượng là một trong mười tộc lớn nhất, sao có thể đơn giản vậy được?
Trên trưởng lão còn có Tộc trưởng và Thái Thượng trưởng lão, Tộc trưởng và Thái Thượng trưởng lão không phải là cảnh giới Bất Tử tầng thứ tám, thứ chín thì cũng là cấp độ cảnh giới bán bộ Thiên Diễn?

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.