Tô Minh và đám người rối kỳ dị kia cho dù có thể miểu sát Bạch Chấn Phong cảnh giới Bất Tử tầng thứ sáu thì cũng không thể vô địch được chứ?
Cũng không thể là đối thủ với mấy người Tộc trưởng và Thái thượng trưởng lão được chứ?
Đương nhiên, dù ngơ ngác nhưng Bạch Thiên Giảo và đám người tộc Bạch Phượng rất kích động.
Người trẻ tuổi này quả nhiên không hiểu đế quốc Hoang Thú, quả nhiên không rõ tộc Bạch Phượng, đúng là tính toán không chu toàn!
Lúc này không đi thì còn đợi lúc nào mới đi?
“Cậu Tô, chúng… Chúng ta rời đi đây!”, Bạch Thiên Giảo vẫn biểu hiện run rẩy e sợ, chắp tay rồi vội vàng rời đi, những cường giả khác của tộc Bạch Phượng cũng không khác gì.
Một lúc sau, toàn bộ cường giả tộc Bạch Phượng đã rời đi.
Quả nhiên Tô Minh nói thì giữ lời, thật sự thả đám người Bạch Thiên Giảo đi.
Cách đó không xa, sắc mặt Ninh Triều Thiên và Tiêu Nguyệt lại bắt đầu thay đổi điên cuồng, sốt ruột rồi.
Tô Minh lại thả hổ về núi!
Đã thả hổ về núi rồi, sao còn có thể uy hiếp được nữa chứ?
Rốt cuộc Tô Minh nghĩ thế nào? Không hiểu nổi.
Ngoài ra, theo như lời vừa rồi của Tô Minh, ít nhất anh còn ở lại trong đế quốc Hoang Thú thêm ba ngày nữa?
Trời à!
Điên rồi sao?
Cho dù anh có mạnh cỡ nào, có vô địch ở đâu thì nơi này là đế quốc Hoang Thú, là đại bản doanh của đế quốc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-cap-tong-su/639691/chuong-1311.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.