Mặc kệ trước đây như thế nào đó chỉ là hình tượng trong mắt mọi người hắn ta cũng chẳng thèm quan tâm. Lần này vớ phải món hời rồi. Nghĩ xong hai mắt rực sáng lên như đèn pha ôtô, nhìn Tuấn Hào với vẻ mặt hèn mọn, bỉ ổi, tươi cười nói.
- Ôi! Cũng chẳng đáng bao nhiêu. Tâm phúc của người thầy là đào tạo ra một mầm học sinh tốt sau này làm nên những chủ nhân tương lai của đất nước...ai..........ta đã già rồi........làm người thầy thật vất vả..... Thôi cứ nộp trước một triệu hai là được.
WTF? Tuấn Hào nhìn vẻ mặt tham lam của ông ta mà trong lòng nhịn cười. Rồi lại đến câu nói của ông ta. Hay cho câu những chủ nhân tương lai của đất nước. Rồi lại một triệu hai. Cần ngay cuộn giấy vệ sinh a.
- Đơn giản, ngôi đấy hóng đi. Để xem đã.
Nói xong đưa hai tay lục khắp người nhưng không thấy tiền đâu. Mẹ kiếp chẳng lẽ có móc túi. Quay sang Mỹ Na đang ngồi đó đưa hai tay lên gãi đầu cười hihi nói.
- Ách, Mỹ Na có đem theo tiền bên đó không. Cho anh mượn lúc tí về trả.
Cho dù mặt hắn dày đến mấy không thoát khỏi đỏ mặt nam nhân dù nghèo đến mấy cũng không thể hỏi mượn tiền nữ nhân như vậy được, nếu có thì cũng chỉ là vài tên bám váy đàn bà mà thôi. Tuấn Hào có thể khẳng định được. Mọi người trong lớp thì há hốc mồm thì ra tên này cũng chỉ là một thằng mặt trắng bám đít đàn bà. Thật không biết xấu hổ, đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-cap-thieu-nien/2638102/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.