Tiết học vừa kết thúc, Thạch Thanh liền giả bộ mắc toa - lét vội vàng phắng đi, mặc dù trong lòng hiểu rõ đối phương, nhưng nàng thật sự ko thể chịu nổi cầm thú sư phụ đùa giỡn quá mức như vậy.
Mất đối tượng để đùa giỡn, Hướng Nhật bắt đầu chán nản, đang chuẩn bị thăng một giấc thì nghe được một giọng nữ dễ nghe vang lên: "Hello, Hướng Quỳ!"
Hướng Nhật lập tức ngẩn ra, theo hắn nhớ, hình như trong cái lớp này hắn ko quen ai ngoại trừ đồ đệ mà cũng chẳng ai quen với hắn, nhỏ nào vậy ta? Hơn nữa nghe giọng cũng quen quen, mở mắt lên nhìn, một khuôn mặt trắng hồn xinh xắn hiện ra trước mặt, nhất thời giật mình: "Sao ngươi lại ở đây?"
"Tại sao ta lại không thể ở đây?" Nhâm Quân làm ra vẻ " đây là chuyện dĩ nhiên", sau đó nói một câu đầy ý nghĩa: "Ta cũng cảm thấy lạ, tại sao "bạn" Hướng Quỳ ko ở khoa của mình mà chạy qua lớp của ta học"
Hướng Nhật mở to mắt hết cỡ: "Ngươi nói.ngươi cũng học ở khoa này?" Thế giới không quá nhỏ chứ?
"Đương nhiên!" Nhìn vẻ mặt đầy kinh ngạc của đối phương, Nhâm Quân có chút đắc ý nói: "Chẳng lẽ ngươi không biết ta và Thạch Thanh học chung với nhau sao?"
"Bây giờ thì biết rồi " Hướng Nhật đưa tay sờ sờ cái mũi, trong lòng thầm chửi bản thân, đồ đệ và cây gậy trúc này là bạn thân của nhau, đương nhiên học chung cũng ko có gì lạ, tự nhiên chạy đi hỏi một câu ngu ko thể tả, sao mình ngu quá vậy!
Nhâm quản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-cap-luu-manh/788849/chuong-135.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.