"Tiểu Thanh, em không thể nhẹ tay chút sao?" Hướng Nhật để tay ra sau đặt ở trên mông của đồ đệ, vẻ mặt cười khổ. Bây giờ là tiết học đầu tiên của buổi chiều, lưu manh đương nhiên không thể bỏ qua cơ hội tốt này, phải tận hưởng một chút cảm giác mềm mại. Chỉ có hắn quên một điều, đồ đệ bây giờ không còn là một người dịu dàng như xưa, công lực "Cửu âm bạch cốt trảo" không kém so với Sở Sở, thậm chí còn hơn nữa! Một trảo xuất ra, làm cầm thú sư phụ đau đến nhếch miệng...(cuối cùng là có đau ko nhĩ?)
"Sư phụ!" Thạch Thanh có chút xấu hổ thấp giọng kêu lên, đồng thời tăng thêm lực ở tay: "Anh không thể tập trung nghe giảng sao?"
"Thử tay.thử tay một chút." Hướng Nhật cười cười, tiếp tục bộ mặt đau khổ: "Tiểu Thanh, em không thể bỏ tay ra sao? Cái này dễ làm người khác hiểu lầm lắm đó!" Nói xong, vẻ mặt hắn càng trở nên mờ ám.
Thạch Thanh cúi đầu kêu lên một tiếng, chỉ khi người này nhắc nhở, nàng mới phát hiện tư thế hiện tại có chút mập mờ, cả người nàng bây giờ nằm gọn trong lòng hắn, mà tay cũng đang " tình cờ" đặt ở dưới bàn, hoạt động liên tục, những người không biết cứ tưởng rằng tay nàng đang đặt ở vị trí " đặc thù" nào đó. Cũng may lưu manh vì muốn " Kiếm chút cháo" nên đã chọn chỗ ở góc phòng, lại ít người, hơn nữa đang trong giờ học, mọi người tập trung nghe giảng nên chẳng có ai chút ý đến " tình huống " trên này.
Dù
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-cap-luu-manh/788848/chuong-134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.