"Sư phụ, anh đang nói với em sao?" Với đầu óc thông minh của Thạch Thanh, hơn nữa do hiểu quá rõ tính tình xấu xa của sư phụ cầm thú, sao lại không hiểu hắn đang muốn ám chỉ chính là mình chứ!
"Thật ra.anh đang tự nói chính mình thôi." Hướng Nhật ngượng ngùng cười cười, hắn cũng hiểu rằng không thể nào gạt được cô nàng đồ đệ thông minh lanh lợi này được
"Thật sao?" Thạch Thanh lên tiếng hỏi lại, đột nhiên áp sát người hắn, như vô tình nói: "Vậy sư phụ có thể giải thích tại sao bị người ta đánh không?"
Hướng Nhật tinh thần bất minh, tâm cơ bất mãn, tâm.nói chung là giật mình đó mà, vội vàng quăng một trái " bơ" to đùng (Tuyệt kỹ " Bán bơ xuyên lục địa" của anh Đa Tình nhà ta): "Được rồi, Tiểu Thanh, em nghĩ xem Sở Sở hiện đang làm gì?"
Thạch Thanh không buông tha hắn, gắt giọng hỏi: "Sư phụ, anh không nên nói sang chuyện khác có được không?"
Hướng Nhật biết không có cách nào né tránh, cố tình kéo dài: "Chuyện này.nói thì rất phức tạp, thật ra anh chỉ muốn suy nghĩ một chút."
"Oh, anh đang suy nghĩ xem dùng tay đánh hay dùng sách đánh vào đầu cái nào đau hơn phải không?" Thạch Thanh chặn họng hắn, mặt đầy bất mãn.
Hướng Nhật vẫn cố lỳ lợm: "Em cũng biết sao."
"Sư phụ!" Thạch Thanh trừng mắt như muốn cắn ai đó một cái.
"Được rồi, được rồi.anh nói, anh nói." Hướng Nhật thấy ánh mắt sắt như dao của đồ đệ tia vào mình, lập tức từ bỏ hy vọng, buông súng đầu hàng, nhưng trên mặt vẫn làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-cap-luu-manh/788850/chuong-136.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.