Ngập ngừng bước lại gần James Phương Nhi nói ngắc ngứ:
- Anh có địa chỉ của John đúng không, cho em đi!
Mặt mũi tối sầm, nụ cười trên môi James vụt tắt. Vậy là sao? Không phải trong thời gian chờ được xét đơn đăng kí kết hôn cô muốn gặp cậu ta lần cuối để níu kéo đấy chứ? Kiểu như: “Em sắp kết hôn này, anh có thấy nuối tiếc không, quay lại với em đi!” hay là: “Cơ hội cuối dành cho anh, hãy bỏ trốn cùng em!”
James hỏi giọng lạnh lùng:
- Em cần địa chỉ của John để làm gì?
- Anh bảo cả nhà John anh chị em họ đều không kết hôn mà, nhỡ đâu do họ bị bệnh gì đó. Em cần hỏi thật cặn kẽ để sắp tới đi khám thai còn nói với bác sỹ.
Rồi tiến lại gần ngồi lên đùi James cô thỏ thẻ:
- Với lại, em muốn được khoe nhẫn.
Anh lặng thinh hồi lâu, đắn đo cân nhắc. Nếu định gặp John để níu kéo Phương Nhi sẽ lén lút đi, cần gì phải nói với anh hoặc nếu bỏ trốn cùng John thì đương nhiên cô cũng chẳng nói với James làm gì.
- Cậu ta giờ làm kĩ sư cho Ford, sống ở Hải Dương.
“Làm kĩ sư cho Ford sao, Phương Nhi nghĩ thầm, vậy là anh ấy tìm được công việc đúng chuyên môn rồi.”
James chở cô xuống Hải Dương nhưng ngồi lại trong xe không cùng Phương Nhi gặp John.
Lúc John ra mở cửa cô có chút bất ngờ. Anh ta gầy đi nhiều quá, chẳng còn nhận ra. 1 nỗi xót xa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dieu-xa-voi-mang-ten-hanh-phuc/3506422/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.