Hoài An cũng không định tháo, chỉ kéo ra để lộ mặt dây chuyền.
Đỗ Lợi Nhân nhìn rồi gật đầu xác nhận: "Quả nhiên là nó." Nhìn qua sợi dây ông đã thấy quen mắt rồi. Đến khi nhìn mặt dây chuyền thì khỏi phải nói, thiết kế hình cầu đặc biệt bao quanh viên kim cương xanh lấp lánh. Nó là thứ có một không hai.
Hoài An khẽ cau mày: "Ông biết sợi dây chuyền này ư?"
"Tất nhiên rồi. Chính tôi là người chế tác ra nó mà."
Nghe vậy Hoài An giật mình, hỏi: "Vậy.. ông biết chủ nhân của nó là ai đúng không?"
"Ừm, cậu ta là một vị khách đặc biệt." Nói đến đây ông mới để ý mặt Hoài An có chút khẩn trương, ông nghi hoặc hỏi: "Chẳng lẽ cô không biết chủ nhân của nó?"
"Đúng vậy." Hoài An thẳng thắn đáp.
"Vậy tại sao cô có nó?"
"Chỉ là tình cờ. Vậy chủ nhân của nó là ai?"
Đỗ Lợi Nhân nhìn Hoài An chừng mấy giây, rồi thong thả buông một câu: "Sao tôi phải nói cho cô biết?"
Hoài An khẽ cau mày, ánh mắt đăm chiêu nhìn ông ta. Đỗ Lợi Nhân có hơi chột dạ, ông ta hắng giọng, nói: "Dù không biết tại sao cô có nó nhưng cô muốn biết chủ nhân cũ của nó là ai chứ?"
"Điều kiện trao đổi là gì?"
Thấy Hoài An thẳng thắn hỏi như vậy, ánh mắt ông ta thoáng qua một tia sung sướng đáp: "Kim ấn triều Lý."
Cô im lặng vài giây, ông ta nói thêm: "Tôi biết cô có nó mà."
Là một tay săn đồ cổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dieu-tuyet-voi-nhat-la-khi-anh-den/3324089/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.