Hoài An và Thanh Phương đi ra khỏi tiệm đổ thạch trước bao con mắt nhìn. Con đường Thiên Nghệ đi sâu vào hơn nữa cũng thưa thớt dần. Họ thuê xe đi thêm một đoạn dừng trước một cánh cổng to sừng sững, được trạm trổ hoa văn tinh xảo, trông rất hoài cổ uy nghi.
Người gác cổng thấy có người đến thì ra nói: "Hôm nay ông chủ không tiếp khách, mời các vị hôm khác lại đến."
Hoài An đưa cho anh ta một tấm thiệp, nói: "Giúp tôi đưa cái này cho ông ấy, nói tôi đang ở ngoài chờ."
Người bảo vệ hơi chần chừ rồi mới cầm lấy tấm thiệp: "Vậy hai người chờ một lát."
Nói xong anh ta dặn dò đôi ba câu với người gác cổng khác xong đi vào. Một lúc sau, cửa mở ra, sánh đôi với anh ta là một người đàn ông trung niên. Người gác cổng trở về vị trí, còn người đàn ông trung niên bước tới cười với Hoài An và Thanh Phương.
"Thật ngại quá, không biết là có khách quý đến thăm, xin mời hai vị vào trong."
Hai người chào lại ông ta, bước vào cổng rồi lên một chiếc xe điện mui trần ngồi. Đi qua một sân vườn dài rộng lớn mới thấy một dãy nhà theo lối phong cách cổ điển thời phong kiến. Nhìn qua là cũng biết chủ nhân của nó tôn sùng đồ cổ đến mức nào.
Người quản gia dẫn hai người đến một phòng khách, dặn dò mấy người giúp việc bưng trà bánh lên rồi quay qua cười nói: "Xin hai vị ngồi chờ một lát, ông chủ đang tiếp một người khách khác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dieu-tuyet-voi-nhat-la-khi-anh-den/3322723/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.