Lúc ra về đã là xế chiều, Hoài An thấy hẵng còn sớm nên kéo Thanh Phương đến một khu dựng sạp trải dài chuyên bán đồ trang sức.
Thanh Phương nói: "Vào đây làm gì? Chất liệu trang sức ở đây không tốt mấy. Có khi còn đầy hàng nhái, sao chép cũng nên."
Hoài An cười: "Đây chính là thiên đường trang sức. Đừng nhìn qua mà coi thường. Chỗ này chính là nơi hội tụ của vô số thợ kim hoàn lành nghề, những nhà thiết kế nghiệp dư đấy. Tuy có nhiều mẫu là nhái những thiết kế của các thương hiệu nổi tiếng nhưng cũng có rất nhiều những sản phẩm được tạo ra với đầy sự tâm huyết. Mặc dù sản phẩm của họ chất liệu có vài phần kém xa những sản phẩm cao cấp được trưng bày trong tủ kính nhưng ngược lại những sản phẩm này lại rất tinh xảo, đầy tính thẩm mỹ, sáng tạo cao. Nhiều khi các mẫu sản phẩm của các nhà thiết kế được coi là chuyên nghiệp còn không sánh bằng họ. Vì đôi khi những người đó còn quá công nghiệp trong thiết kế làm hạn chế sự sáng tạo và trí tưởng tượng. Còn những người ở đây họ không bị gò bó trong môi trường công nghiệp sản xuất trang sức đó. Nên những sản phẩm của họ mới có thể đẹp một cách phóng khoáng, không có cảm giác vô hồn, tạo nên tính thẩm mỹ nghệ thuật thực sự."
Thanh Phương gật gù. Đúng là công nhận chất liệu không được tốt mấy nhưng bù cái mấy cái trang sức này được chế tác rất đẹp mắt. Xen kẽ thật giả lẫn lộn. Nếu là một người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dieu-tuyet-voi-nhat-la-khi-anh-den/3324090/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.