Hai người nói chuyện với nhau hồi lâu thì phía bên ghế sô pha kia cuối cùng cũng phát ra động tĩnh nho nhỏ. Có lẽ An Vân đã tỉnh. Nàng dụi dụi mắt, nhìn quanh căn phòng hồi lâu mới ý thức được mình đang nơi nào, đưa mắt nhìn xung quanh không thấy người kia đâu mới bắt đầu hoảng hốt, ngồi bật dậy.Chưa kịp có hành động tiếp theo đã nghe được âm thanh quen thuộc
"Cậu tỉnh rồi, mình hâm nóng lại đồ ăn cho cậu"
Hoàn hồn đưa mất về nơi phát ra âm thanh nhìn thấy hai người đứng bên cạnh cửa sổ, hai tay vòng trước ngực như vừa mới bàn xong công việc nào đó. Một người cao gầy đang mặc đồ bệnh nhân rộng thùng thình nhanh chân bước đến bên bàn trà, xách hai hộp đồ ăn lên như muốn đi hâm nóng như lời cô nói. Một người cao lớn hơn người nọ một chút vẫn đứng đó, ánh mắt dịu dàng nhìn nàng nở nụ cười khẽ gật đầu một cái như chào hỏi.
"Xin lỗi, mình ngủ quên mất" nàng gật đầu đáp lại lời chào hỏi của Mạnh Thế Cường, sau đó mở lời hướng người cô lên tiếng. Sau đó vươn tay nắm lại túi đồ ăn "Để mình làm được rồi, cậu là bệnh nhân vẫn nên nghỉ ngơi nhiều hơn"
Người kia đột nhiên bị giữ lại, nhưng cô vẫn không có ý định buông tay "Mình đã không sao rồi, đã có thể xuất viện rồi"
Nàng ánh mắt mơ hồ như không tin nhìn chằm chằm cô, sau đó đưa mắt sang nhìn Mạnh Thế Cường như muốn xác nhận điều gì đó.
"Anh, bác sĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dieu-tuyet-voi-nhat-danh-cho-em/2035565/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.