"Cậu làm sao vậy" An Vân nhìn chằm chằm vào cô, giữa mày nhíu lại có thể kẹp chết một con ruồi.Kỳ Thiên vẫn ngồi chỗ đó, ngước nhìn nàng, nhìn dáng vẻ của nàng đôi mắt phiếm hồng, vẫn còn lấp lánh ánh nước vì trận khóc vừa rồi, trông vừa đáng yêu vừa đau lòng. Muốn cười nhưng không thể nào cười nổi. Cô không biết mình nên trả lời câu hỏi này như thế nào, chỉ có thể đáp lại ánh mắt của nàng mà không nói nên lời. Một lúc lâu sau mới chậm rãi rũ mắt, lắc lắc đầu biểu thị mình không sao.
An Vân nhìn cô như vậy, ngày càng khó chịu trong lòng "Được...cậu không muốn nói cũng không sao. Mình đói rồi, cậu gọi đồ ăn đi"
"Được cậu đợi một chút" Sau đó móc điện thoại ra gọi cho Mạnh Thế Cường, nhưng lục mãi mới phát hiện ra tìm mãi không thấy điện thoại mình đâu. Suy suy nghĩ nghĩ mới nhớ ra từ lúc mình vào đây đã không để ý điện thoại ở nơi nào. Trong lúc bối rối thì nghe phía bên nàng hừ một tiếng
"Đáng chết...đến điện thoại của mình cũng không biết đang nơi nào. Nếu không phải anh Thế Cường nghe điện thoại của mình thì cậu cứ thế mà biến mất đi" lời nói tuy cay độc nhưng phảng phất trong đó là uất ức kìm nén của nàng.
Kỳ Thiên thật muốn đưa tay ra xoa xoa đầu nàng an ủi nhưng cánh tay chuẩn bị đưa lên chẳng biết sao lại đặt xuống. Sự rối bời trong lòng cô xoắn lấy nhau không thông nổi.
"Thật xin lỗi" cô chỉ biết nói xin lỗi với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dieu-tuyet-voi-nhat-danh-cho-em/2035566/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.