Đêm đó, An Vân ngủ trên chiếc giường nhỏ được ghép thêm vào bên cạnh Kỳ Thiên. Nằm trên giường trằn trọc mãi không ngủ được, nàng biết cô cũng chưa ngủ
“Cậu ngủ chưa?”
“Chưa”
Sau đó cả hai cũng không nói gì, không khí trầm lặng kéo dài mãi một lúc lâu sau Kỳ Thiên mới nhàn nhạt lên tiếng
“Mối tình đầu của tớ tên Huỳnh Yến, nàng xinh đẹp, có một đôi mắt to mỗi khi nhìn vào mắt nàng tớ đều bị hút sâu vào đó, đặc biệt nụ cười của nàng vô cùng rạng rỡ, xinh đẹp, lúc cười lên đuôi mắt cũng cong cong cười theo tỏ ra mị lực hằn sâu vào trong lòng tớ.”
Lúc nói xong lời này Kỳ Thiên nhắm hờ mắt, môi mấp máy miêu tả như thể đang tưởng tượng ra người con gái ấy trong đầu, giọng nói ấm áp ôn nhu lại thêm đau lòng không nỡ, mâu thuẫn lần nhau. An Vân nhìn sang, nàng biết cô gái ấy có bao nhiêu quan trọng trong lòng Kỳ Thiên, mặc dù cô chưa từng chính thức đề cập đến, nhưng ít nhiều sinh hoạt của cô đều thấp thoáng bòng dáng ấy, nhiều lần An Vân hỏi đến Kỳ Thiên chỉ qua loa lấy lệ cho cô một vài đáp án không quan trọng, chấp nối vụt vặt nhiều năm như thế nàng cũng có thể hiểu được.
Kỳ Thiên cùng Huỳnh Yên bên nhau 4 năm, tình yêu học sinh nghe như non nớt ấy, lại chiếm đóng một vị trí quan trọng trong trái tim Kỳ Thiên, dằn vặt cô nhiều năm như vậy. Kỳ Thiên mang tất cả tội lỗi của việc chia tay ấy lên người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dieu-tuyet-voi-nhat-danh-cho-em/2035562/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.