Thiết Mộc đại sư tu tâm luyện tính đã nhiều thấy cơ sự như vậy, trong lòng vẫn bình tĩnh, ngấm ngầm vận động công lực bám lấy hàng rào sắt hết sức lay mạnh. Những thỏi sắt tựa hồ luyện bằng gan thép, cứng rắn lạ thường. Nội lực Thiết Mộc đại sư thâm hậu là thế mà không chuyển động được rào sắt chút nào.
Một người bật lửa lên coi thì thấy hết thảy có ba mươi người tụ tập nơi quảng đường hầm này, rộng không đủ ba thước, dài chừng hơn hai trượng. Tính ra mỗi người không được rộng bằng một cái chiếu.
Quan Tam Thắng khẽ thở dài nói:
– Giả tỷ mà bọn mình lưu lại trên đại sảnh một phần thì lúc gặp nguy hiểm thế này còn có người tiếp ứng, hay là có tay mưu sĩ bên tệ bang ở đây thì không đến đổi mắc mưu con tiện tỳ này. Tiếc rằng y lại không đi với tôi.
Thiết Mộc đại sư thở dài lớn tiếng nói:
– Hiện giờ chúng ta bị hãm vào trong tuyệt địa. Bên trong có cửa sắt, bên ngoài có rào cản, sức người không thể nào phá được.
Bỗng nghe một giọng nói bé nhỏ nhưng sắc nhọn nói:
– Chẳng lẽ bọn ta ngồi đây chờ chết hay sao?
Thiết Mộc đại sư nói:
– Trừ phi các vị đây có ai mang theo bảo đao hay bảo kiếm chém sắt như chém bùn, cắt được hàng rào sắt này, còn ngoài ra không còn kế gì khác nữa. Điều cốt yếu bây giờ là bọn ta phải trấn tỉnh, thủng thẳng nghĩ kế thoát thân.
Quan Tam Thắng nói:
– Đại sư có thử xem hàng rào sắt này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dieu-sao-me-hon/49798/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.