Nữ lang áo trắng cười nói :
- Dù tôi có nói, đại sư cũng không thể bắt được y.
Thiết Mộc đại sư nói :
- Dù y có ba đầu sáu tay, Mẫn cô nương cứ nói cho tôi biết, không ngại gì mà.
Nữ lang áo trắng đáp cộc lốc :
- Đại sư có biết cũng vô ích.
Thiết Mộc đại sư tức mình nói :
- Đêm đã tàn rồi, cô nương đừng quanh co cho mất thêm thời giờ nữa.
Nữ lang áo trắng trầm ngâm giây lát rồi nói :
- Được lắm! Đó là Cổn Long Vương, hai vị có biết chăng?
Thiết Mộc đại sư khẽ lẩm nhẩm :
- “Cổn Long Vương! Cổn Long Vương! Có lẽ là một nhân vật mới quật khởi sau này?”.
Nữ lang áo trắng nói :
- Đại sư đoán đúng đó. Nhưng đại sư chẳng còn sống được mấy nữa.
Thiết Mộc đại sư nghĩ thầm :
- “Cô bé này quen nói lạc đề, toàn những chuyện vu vơ. Nếu mình còn hỏi thêm chuyện này thì sẽ xa mãi chính đề”.
Nhà sư ngẫm nghĩ một lúc nói :
- Cô nương đã biết bọn tại hạ sắp chết thì sao không nói toạc ra? Biết đâu bọn ta sẽ giúp được cô nương phần nào?
Nữ lang áo trắng lại phá lên cười :
- Các người lại còn phí tâm nghĩ đến chuyện giúp người làm gì?
Thiết Mộc đại sư nói :
- Con người ta ở đời, ai mà giỏi được cả mọi người, dù võ công cô nương có giỏi đến đâu đi nữa cũng không thể nói không cần ai giúp đỡ.
Nữ lang áo trắng nghiêm trang nói :
- Mẫn lão anh hùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dieu-sao-me-hon/49797/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.