Dạ Ưng Tử Vương Càn lạnh lùng nói:
– Quan huynh cố ý bắt buộc tiểu đệ ra tay thì tại hạ đành phải theo. Song đã động thủ chiến đấu ai cũng muốn thủ thắng, khó lòng tránh khỏi sự tổn thương.
Quan Tam Thắng cả giận thách thức:
– Vương huynh có bản lãnh gì cứ việc đưa ra. Hôm nay, Vương huynh mà thắng thì tại hạ đành chịu Bang chủ trách phạt một phen để thỉnh cầu người bỏ qua việc các đệ tử phải chịu chết oan, từ nay Cái Bang vĩnh viễn không đòi Vương huynh món nợ này nữa.
Dạ Ưng Tử Vương Càn nói:
– Quan huynh đã một lời nói ra, tiểu đệ rất là tinh cậy, không còn nghi ngờ gì nữa.
Đoạn vừa rút binh khí trên lưng ra vừa nói:
– Xin Quan huynh lượng tình cho!
Quan Tam Thắng ngoài miệng tuy thách thức nhưng trong lòng không khỏi băn khoăn, vì Quan Tam Thắng đã biết rõ Vương Càn là tay đáo để trong lục lâm miền Giang Nam. Quan Tam Thắng không dám coi thường, ngấm ngầm tập trung công lực để chờ đối phương động thủ, rồi nói tiếp:
– Vương huynh cứ động thủ, tại hạ xin đem đôi bàn tay bằng xương bằng thịt này để đón lấy những đòn tuyệt kỹ.
Vương Càn cười nửa miệng nói:
– Cung kính không gì bằng tuân mệnh.
Y vừa vung tay ra chợt nghe có tiếng kêu hoảng hốt từ xa đưa lại, tiếp theo có tiếng người huyên náo.
Những tiếng này từ phía hai người bắt đầu ra đi đưa lại, tựa hồ như là ở chổ quần hào dừng bước đã xảy ra cuộc đại biến ghê gớm.
Hai người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dieu-sao-me-hon/49799/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.