“Không ăn nữa?” Vương Diệu chỉ vào cái bàn điểm tâm tinh xảo mỹ vị bốc mùi thơm ngát, Lam Úc Kiệt ai hai cái xíu mại tôm liền bỏi đũa xuống.
“Uhm, không quá đói.” Lam Úc Kiệt uống hai hớp trà đặc, thấy tức ngực.
“Khó chịu à? Có cần đi xem bác sỹ không?” Vương Diệu vươn tay khoát lên trán anh, nhiệt độ bình thường không quá nóng, nhưng sắc mặt Lam Úc Kiệt quả thật không tốt chút nào, cậu hơi lo lắng.
“Tôi chẳng phải là bác sỹ đó sao?” Lam Úc Kiệt liếc cậu một cái, nhìn cái bàn đầy món ngon mà không có chút hứng thú.
“Sao mà giống được, thuật nghiệp có chuyên môn, anh lại không phải vạn năng, đừng cứ xem mình là vô địch thiết kim cương. Hơn nữa, anh chiếu cố bản thân mình còn thua cả một đứa trẻ ba tuổi.” Vương Diệu lo lắng xoa xoa tóc anh, lại ăn thêm hai đũa điểm tâm cũng dừng lại.”Khó chịu vậy đừng ăn nữa, chúng ta về nhà anh tắm rửa một cái rồi đi ngủ, ngày mai thức dậy xem có còn khó chịu nữa không, nếu còn thì đi bác sỹ xem.”
Vương Diệu gọi bồi tới tính tiền liền kéo Lam Úc Kiệt về.
“Vương Diệu, hôm nay tôi phải về nhà mình.” Lam Úc Kiệt lên xe kéo tay áo Vương Diệu nói.
Vương Diệu không nói gì, Lam Úc Kiệt có gì đó rất khác lạ, Vương Diệu không muốn chở anh về, ở trong nhà mình vẫn tốt hơn, nếu ban đêm có gì không đúng thì tốt xấu còn có cậu chăm sóc cho anh.
Chẳng qua Vương Diệu vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dieu-nhat-lam-thien/2857855/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.