“Tiểu Kiệt, anh đang giận cái gì? Anh không nói, tôi làm sao biết được.” Vương Diệu buồn bực, kéo Lam Úc Kiệt vào lòng. Bọn họ tốt xấu cũng ở với nhau một năm, tuy rằng, lúc bắt đầu không phải thật lòng, nhưng hiện tại Vương Diệu thật lòng, cho nên cậu để ý.
“Vương Diệu, cậu buông ra tôi còn phải đi làm.” Lam Úc Kiệt bị Vương Diệu làm hoảng hốt.
Không giống, mơ hồ có cái gì đó đã khác xưa, Lam Úc Kiệt thấy sợ hãi, cho nên anh đẩy Vương Diệu ra.
“Tiểu Kiệt......” Vương Diệu nào chịu buông, cậu dùng tay nâng cằm Lam Úc Kiệt lên, buộc anh nhìn mình, nhưng Lam Úc Kiệt lại nghiêng đầu sang một bên, vài lần đều như vậy, anh không chịu nhìn cậu.
Hai người giằng co nửa ngày, không ai chịu nhường ai, không khí căng thẳng.
Vương Diệu cúi đầu khẽ thở dài một hơi, sau đó buông ra.
“Vương Diệu......” Lam Úc Kiệt cúi đầu.
“Tôi đang nghe.” Vương Diệu không nhìn thấy mắt anh, cứ có cảm giác bất an. Trong ngực có cảm giác rất khó chịu, đột nhiên cậu không muốn nghe những gì anh sắp nói.
“Vương Diệu, chúng ta đừng gặp nhau nữa.” Lam Úc Kiệt ngẩng đầu, ánh mắt dừng ở phương xa, sau đó lạnh lùng nói như vậy.
“Vì sao?” Vương Diệu nghe xong, tim đau như bị kim đâm.
“Không vì sao cả.” Lam Úc Kiệt đẩy cửa xe ra, vội bỏ đi như chạy nạn.
“Cái gì cũng có nguyên nhân, Tiểu Kiệt, nói cho tôi biết!” Vương Diệu đâu chịu bỏ qua như vậy, cậu vừa phát giác tâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dieu-nhat-lam-thien/2857856/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.